Chap 18:
Tối hôm đó, nó đã nghĩ rất nhiều, dằn vặt đấu tranh tâm lý rất ác liệt... Phải cố gắng lắm mới vứt được cái tự trọng ngu ngốc của mình sang một bên, để nhắn tin... chúc anh ngủ ngon như thường lệ.
Đã 3 ngày rồi, kể từ ngày hôm ấy, nó không được nhắn tin cho người nó yêu thương, không được hỏi thăm quan tâm chăm sóc nữa. Đối với nó mà nói, thực sự đó là một cực hình. Anh – chắc là người đầu tiên – duy nhất – và cuối cùng được nó xuống nước đến mức này:(...
Đêm nay, dù mọi chuyện vẫn chưa có kết quả rõ ràng, nhưng nhận được tin hồi đáp từ anh, khiến nó chìm vào giấc ngủ một cách êm đềm và nhẹ nhàng hơn hẳn. Không cần phải nghe những bản nhạc trầm mặc buồn da diết đến khó tả nữa, nó chỉ loay hoay một mình lục lại đống tin nhắn cũ, đọc lại những cái từ ngày đầu tiên anh bắt đầu làm quen nó, rồi đến ngày anh không kiềm chế được, buộc phải gọi nó là vợ trong khi nó còn chưa nhận lời yêu anh, cho đến cái ngày hai đứa hẹn gặp nhau... Tất cả diễn ra thật ngọt ngào! Nhanh như một cơn lốc. Nhoằng một cái đã đến giai đoạn... chia tay như thế này rồi! Kinh khủng thật! Nhưng mà không muốn kết thúc như thế đâu:(. Nó sẽ cố gắng hết sức để níu anh ở lại. Nghĩ thế đấy! Và hôm nay nó sẽ ngủ sớm hơn mọi ngày một chút để dành sức lực cho ngày mai”chiến đấu tiếp”.
.................
Sáng hôm sau, H lại sang nhà nó từ sớm, thật ra song song với câu chuyện của nó thì chính cái H cũng đang lâm vào bế tắc riêng của mình. Thật là... đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh... Chẳng nói trước được cái gì. Không hiểu đêm qua đã có chuyện gì xảy ra mà mắt con bé cứ sưng húp, hỏi gì cũng không nói, lại chứ lẩm bẩm hát bài”Ngày đẹp trời”của Bằng Kiều. Eo ôi... nghe sao não cả lòng =.="!
Tầm trưa, hai đứa lại kéo nhau sang nhà Mita – vợ nó, ngồi kể lại chuyện từ mấy ngày hôm nay, mọi chuyện chuyển biến từ nụ cười sang nước mắt. Thật buồn cười! Mấy đứa cứ ngồi tám rôm rả, trêu trọc nhau như thế. Trong lúc Mita đang đòi cái H phải làm fansign lên ngực cho nó, thì cũng là lúc... con bé nhận được tin nhắn... từ anh...
Hồi hộp mở ra, và tất cả là...
.........
“Em à! Sau một đêm dài suy nghĩ, anh nhận ra rằng anh vẫn còn yêu em nhiều lắm! Và chuyện lần này thật ra cũng nhỏ thôi...”
Đọc đến đây, nó chợt mỉm cười, nhưng nụ cười lại nhanh chóng bị dập tắt bởi những dòng tiếp theo...
“Nhưng những chuyện xảy ra sau đó khiến anh nhận ra rằng, cách suy nghĩ và thế giới sống của chúng ta quá khác xa nhau... Nếu bắt em phải dung hòa với nó, thật sự sẽ là một thiệt thòi lớn cho em. Vậy nên, chúng mình chia tay nhau em nhé! Anh sẽ nhớ em rất nhiều! Ayenl”...
Kết thúc những dòng tin nhắn, nó như muốn lặng đi, mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ nhạt. Tai con bé ù đi, thậm chí không để ý được rằng... cái H cũng vừa mới chạy vụt ra khỏi căn phòng, và những tiếng rưng rức cất ra từ bên ngoài hành lang.
Vậy là nó biết, cùng một thời điểm đó, đã có hai chuyện buồn liên tiếp xảy ra. Còn Mita chỉ ngồi nhìn, lúng túng không biết phải làm như thế nào.
..............
Giấu nhẹm nỗi buồn đột ngột của mình vào một góc, nó vội vàng chạy ra, ôm lấy vai cái H, vỗ về an ủi nó. Nhưng không khuyên con bé đừng khóc nữa. Bởi nó biết, tính H giống nó, đang khóc mà đứa nào cứ lèo nhèo:”Thôi đừng khóc nữa mà!”là chỉ có ăn đấm!
Thay vào đó, nó lại nói:”Cứ khóc đi! Khóc cho thoải mái đi! Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi! Mày phải mạnh mẽ lên để con an ủi tao chứ! Phải không?”=))
................
Mặc dù hôm nay trời nắng, nhưng ra đến hồ thì gió vẫn đua nhau thổi mát lồng lộng. Dừng lại ở một chỗ có tầm nhìn bao quát nhất, M và H dừng lại, ngồi hóng nắng với nhau).
Trong lòng cả hai, mỗi đứa đều có những tâm sự riêng, nhưng lúc này thì chưa thể kể ngay cho nhau được, chỉ biết than thở với lòng hồ bằng nước mắt mà thôi!
Ngày hôm nay, buồn cười thật đấy! Lần đầu tiên, lẫn trong mặt hồ là nước mắt của nó đấy... Đã cố gắng nín kể từ lúc ở nhà Mita, vì H khóc nên nó cũng chẳng nỡ khóc theo nữa. Nhưng đến lúc này thì hết nín nhịn nổi rồi. Nó không òa lên nức nở như một đứa con gái... mà chỉ để cho từng dòng nước mắt cứ thế nhạt nhòa lặng lẽ chảy xuống, ướt nhoẹt cả cổ áo của con bé, hoen hết hai hàng mi thấm đầy mascara đen sì. Nó cũng khóc, nhưng tuyệt đối không lên tiếng, tránh để dòng người qua lại chỉ trỏ bàn tán. Nó ngại! Ngại cho người ta thấy con người mình lúc yếu đuối nhất lắm. Nhìn thấy được điều đó. Chỉ cần H là đủ!
..............
2 giờ trưa, nắng càng lúc càng lên cao, hong khô hết hai hàng mi trước đó đã thấm đầy nước mắt của hai đứa con gái. Chúng nó cùng mỉm cười, nhẹ nhàng cho qua tất cả mọi chuyện đã xảy ra, rồi lại đứng dậy, phóng bạt mạng trở về cửa hàng cho kịp giờ làm.
80km/h... cái H đúng là bị điên rồis!!! Nhưng không hiểu sao, ngồi đằng sau nó, ôm chặt lấy cái bụng to thiệt là to của nó ( 3 ngấn mỡ dày chứ chả ít =)) ), nó lại cảm thấy thích thú và an toàn đến thế. An toàn... như lúc ở bên anh vậy. Có lẽ bởi vì nó tin, tin rằng H sẽ không mang lại đớn đau và những thương tổn cho nó... như anh...
.....................
Những ngày sau đó, nó thường xuyên đi chơi với H và Mita, chìm đắm trong những cuộc vui, cố để mình quên hết tất cả. Rõ ràng rồi, khi người ta đau khổ vì tình thì tốt nhất là tìm đến bạn bè và công việc, lấp nghẹn nỗi nhớ bằng những cuộc vui sẽ khiến đầu óc nó không còn tâm trí đâu mà nghĩ tới những chuyện buồn nữa. Vui, là trên hết! Đời còn dài, zai còn nhiều, đại dương còn rất nhiều cá! Tha hồ mà đánh bắt! Sao phải xoắn =;!
Thế nhưng... nói là nói thế...
Nhưng mỗi khi những cuộc vui kết thúc, ai về nhà nấy, chìm mình trong bóng tối...
Thì nó lại là nó... một con bé đơn độc... đắm mình trong những kỉ niệm...
Tệ thật! Đi đâu! Làm gì! Nó cũng nhớ đến anh, tưởng tượng thấy anh đang ở ngay bên cạnh, làm những việc mà trước kia anh đã từng làm... Cảm giác như anh lúc nào cũng vẫn ở bên cạnh nó vậy. Ai bảo ngày trước nó đi với anh nhiều quá làm gì. Một ngày, trừ lúc ngủ ra thì gần như 24/24 là nó ở bên cạnh anh. Anh đưa nó đi chơi, rồi lại đưa nó đi làm, tham gia vào cả công việc của nó. Buồn cười nhất là lúc anh giả vờ làm quản lý khi có khách nữ vào để anh không bị buộc phải tránh ra ngoài. Nó cũng được tham gia vào những vụ làm ăn của anh. Ngồi ở đó và nghe những cuộc họp”đen”khiến con bé đau hết cả đầu @.@!!!
Ai mà biết được, sẽ có một ngày, mọi chuyện dồn dập quay trở về trong trí nhớ dày vò khiến cho nó trở nên khổ sở như thế này.Càng cố quên... thì lại giống như ép mình cố nhớ vậy!
Băng qua những con đường xưa cũ, nhớ lại những lúc ở bên cạnh anh, cũng ngồi sau anh, và anh đột ngột tăng tốc khi nó nói:”Nó không sợ đua xe”như thế này! Thật sự cảm thấy buồn cười và... trống trải lắm! Mọi chuyện xảy ra đột ngột quá! Tất cả dường như vẫn còn mới, vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ nó... Mà trí nhớ của con bé thì tốt kinh khủng. Vậy nên quên anh, chắc chắn sẽ là một điều khó vô cùng!
Mọi người hay nói rằng ý... khi người ta có nỗi đau lớn ở trong tim... thì họ thường tìm đến những nỗi đau mạnh bên ngoài thể xác... để sự tác động ấy có thể phần nào giúp xóa nhòa đi nỗi đau của tinh thần... Vậy nên, mặc dù ngoài trời đêm nay rất lạnh, thì nó vẫn cùng cái H, hai đứa ăn mặc phong phanh phóng bạt mạng trên những con đường lồng lộng gió, chỉ đơn giản là để thường thức cái lạnh của đất trời... mong có thể phần nào xoa dịu bớt cái lạnh nơi con tim.
................
Ba ngày sau, anh lại call cho nó...
Ừm! Cũng đã ba ngày rồi nhỉ! Thế mà nó cứ tưởng đã phải cả tháng trôi qua. Vẫn hồi hộp nhận điện thoại như cái ngày mới đầu cãi nhau ấy. Nhưng không còn dùng cái giọng lạnh lùng để tiếp đón anh nữa, nó đổi giọng nhẹ nhàng, nhưng man mác chút buồn dịu dàng.
“A lô...”
“Em đang làm gì đấy?”
Đang định trả lời, nhưng chợt dừng lại một lát, nó thấy giọng anh hôm nay có chút gì khác lạ. Khàn hơn, trầm hơn, và mệt mỏi hơn nhiều. Vậy nên nó quyết định hỏi lại.
“Anh sao thế? Nghe giọng có vẻ mệt mỏi. Anh ốm à?”
“Cũng không hẳn, chỉ là ba ngày nay chưa ngủ rồi...”
“Làm gì mà không ngủ???”– Nó lo lắng gằn giọng hỏi.
“Đập đá...”
“Sặc! Anh đã hứa với em là không thèm chơi cái thứ đó nữa rồi cơ mà! Sao bây giờ lại...”– Giọng nó run lên... giận dữ vô cùng.
“Anh xin lỗi...”
“Anh biến đi!”– Nói rồi, nó hậm hực cúp máy. Bực cả mình. Lớn rồi mà vẫn còn làm trò nông nổi. Làm gì không làm lại chơi cái trò hại người đó làm gì??? Anh vừa thất hứa, lại vừa làm nó thêm lo lắng... thật sự... đau lòng nhiều hơn là tức giận...
Chap 19:
“L này! Tôi chia tay L rồi!”
“Sao thế?”
“Bất đồng quan điểm.”
“Hay tại cô lăng nhăng)”
“Tôi lăng nhăng với ai:-w”
“Với thằng này < =))))”
“Đồ chó =.="! Súc sinh! Súc vật ghẻ đầu!”
“Á à! Chửi... ăn đạn bây giờ!”
“Đạn mềm à)”
“Muốn thử không?”
“Ồ nâu nâu!!! Nhưng mà này, sao con trai sau khi chia tay cứ đập đá đập đủng thế!”
“Ai bảo thế?”
“Hồi trước chia tay tôi anh cũng đập đá nguyên 1 tháng còn gì X_X!!!”
“Hầy... khi người ta buồn trong tim, không có lối thoát nào thì thường phải tìm đến chất kích thích để tạm thời quên đi nỗi đau mà...”
“Thế đến khi tỉnh lại thì sao?”
“Thì... lại càng đau hơn đó bé bi à ^^!”=)))))
“Thế mới nói là L ngu si =; kiki =;”
“Ừ! Ngu si mà có đứa nào vẫn từng yêu ý =; kiki =;”
“Ừ! Từng thôi mà =; kiki =;”
“Bỏ ngay cái kiểu cười nghe như tên của một con CHÓ ấy đi =)))”
“Mk!!! Thế thằng nào còn bắt chước:-O!!”
“Bố mày thích bắt chước đấy! Thì sao:-O!”
“Thì... e ý à...:>!”
“À được! Vậy... chúng mình lại iu nhaoooo ><!”
“Cút mệ anh đi! Tôi không yêu anh đâu =; kiki!!!”
“Đã bảo bỏ ngay cái kiểu cười ấy đi cơ mà X(!”
“Ờ ờ... được rồi... đồ khốn nạn (__ __”)”...
.........
Chat với L, lúc nao cũng đem lại cho nó nụ cười. Bất-cứ-lúc-nào. Hắn luôn là”món ăn tinh thần”có hạn bảo hành vô thời hạn mà nó ưa thích!
Ít ra thì sau cuộc trải lòng tâm sự dài 4 tiếng đêm hôm nay, nó lại có thể chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành hơn mọi ngày. Cũng đã lâu rồi, nó mới có thể chan hòa nụ cười xen lẫn nước mắt như thế này.
........
Kể từ ngày anh và nó chính thức bước ra khỏi cuộc đời nhau, nó cũng bắt đầu làm quen với việc không có anh bên cạnh. Chấp nhận sự thật, nó quyết định đón nhận sự quan tâm của Long. Ngày nào cũng thế, dù nhà anh ở ngay cạnh cửa hàng nhưng anh vẫn luôn tận tâm đưa đón nó đi làm, đưa em Chu Bin sang chơi với nó cho công việc bớt buồn tẻ, và quan tâm nó gần như 24/24. Kể ra thì nó cũng sướng thật! Người ta bảo nó có số đào hoa, người yêu thì thiếu nhưng zai thì rất nhiều, kể cũng không sai chút nào)!
Thời gian ở bên Long, mọi chuyện cũng trôi qua nhanh lắm, đôi lúc nó vẫn nhớ đến anh, thỉnh thoảng còn nhầm tưởng rằng anh vẫn ở xung quanh cuộc sống nó.Bởi đôi lúc, ánh mắt hướng ra phía dòng người, nó lại vô tình bắt gặp bóng dáng ai đó nhìn rất thân thuộc lướt vụt qua. Dừng lại mất vài giây cho tim loạn nhịp, rồi nó lại vội vàng cúi rụp đầu xuống, lắc lắc vài cái như để tự trấn an mình:”Anh đi rồi! Tuyệt đối không phải anh đâu!".
Vậy mà...
Đó là một ngày cuối đông năm 2010, đã ba tháng kể từ khi anh chia tay nó. Gần 9h tối, nó chuẩn bị đóng cửa hàng ra về... thì bỗng nhiên... bóng người quen thuộc ngồi trên con SH trắng đột ngột lướt qua trước mặt nó. Dù chỉ cách nhau có một lớp kính thôi, nhưng chắc chắn, cảm xúc thân thuộc đó nhất định không thể nhầm lẫn được!
Chỉ anh, mới mang lại cho nó cảm giác tim đập loạn nhịp, đầu óc rối bời như thế. Đúng là anh rồi! Nó sững người đứng im mất vài giây, rồi vội vàng mở toang cánh cửa, đưa mắt nhìn theo, nhưng bóng xe đã vội vàng nép liệng vào một góc đường... Thậm chí, nó còn nhìn thấy rõ,”người đó”có quay lại nhìn nó!
...........
Kể từ lúc đó, nó cứ suy nghĩ mãi, đầu óc chỉ quẩn quanh quanh câu chuyện vừa xảy ra tối nay. Mặc dù cũng trong buổi tối ngày hôm đó, Long chính thức tỏ tình với nó... ( lần này chắc phải là lần thứ... n rồi ).
Đưa nó về đến nhà, anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối cho con bé, vô tình nhìn thẳng vào mắt nó đầy trìu mến khiến hai má chợt trở nên nóng ran. Cũng lấy hết can đảm để nhìn thẳng vào mắt anh, nó lắp bắp nói.
“Sao anh tốt với em thế?”
“Bởi vì anh rất thích em mà! Đồng ý làm người yêu anh nhé?”
Vừa nói, anh vừa áp nhẹ hai bàn tay ấm áp to bản vào đôi má nó, khiến chúng ửng hồng lên e ấp... Bất ngờ quá! Mặc dù đây không phải lần đầu tiên anh nói thích nó. Nhưng trong cái thời khắc này, không hiểu sao nó vẫn thấy động lòng vô cùng.
“Cho em thời gian đã nhé!”
“Ừm! Anh hiểu mà! Anh sẽ chờ!”– Vẫn mỉm cười hiền lành, anh vẫy tay chào nó rồi nhắc con bé phải vào nhà ngay thì anh mới về.
..........................
Buồn cười thật! Lòng thì vẫn nghĩ đến một người, mà ngoài mặt thì vẫn nhận sự quan tâm của một người khác. Cái này...có phải là dối lòng quá không?
Nhận được sự quan tâm của Long, nó vui đấy! Nhưng buồn cũng nhiều, vì thấy tội anh quá:(!
Đây đâu phải tình yêu?
Đây là sự thương hại thì đúng hơn.
........
Tối hôm đó, lại online, nó đăng nhập yahoo và viết lên status những dòng tâm sự của mình.
“Xin lỗi! Em thích anh, nhưng em vẫn yêu”người ấy”!”
...............
“Em đang thích ai rồi à?”
Dòng chat bất ngờ hiện lên trên màn hình với cái nick đã bị nó bỏ quên từ 3 tháng trước, nó không nỡ xóa, thậm chí vẫn để anh ở một vị trí riêng – trang trọng – dễ thấy”anh trai”. Nhưng lại không bao giờ thấy”anh trai”phát sáng =.="!
Ngớ người bối rối, nhìn lên cái status của mình, nó lại chỉ muốn xóa ngay!
Ôi thôi! Anh nhìn thấy mất rồi! Hối hận quá!
Nó bối rối không biết trả lời sao, rồi lại xuề xòa cho qua chuyện.
“Không hẳn! Cũng không biết nữa! Chưa phải thật lòng!”
....
Chat với anh luyên thuyên một hồi, chẳng hiểu sao khác với L, nó không hề có hứng chat với anh. Nên câu chuyện luôn luôn bị đưa vào ngõ cụt. Cuối cùng, nó đành dằn lòng mình, cố gắng lấy hết can đam để viết ra câu hỏi đã canh cánh từ lâu.
“À! Em muốn hỏi anh điều này..."
“Ừm! Em nói đi.”
“Anh ra Hà Nội từ trước hay sau khi cãi nhau với em thế?”
“Trước hai ngày, thật ra... lúc đó anh muốn dành bất ngờ cho em!”
“Thế hả... bất ngờ quá trời luôn!”
“Thì lúc đó... anh chỉ muốn lặng lẽ đi qua cửa hàng... xem em làm gì, với ai, sống như thế nào... vậy thôi ^^!”
Nghe anh nói đến đây, tim nó như thắt lại... Vậy là... biết đâu... khi anh lặng lẽ quan tâm nó... thì nó lại vô tình làm tổn thương anh... vì những hành động cợt nhả vô tâm của mình với những chàng trai khác... Biết đâu... vô tình... anh lại nhìn thấy tất cả~!... Không biết cảm xúc lúc đó của anh sẽ ra sao nhỉ? Chắc là phải giận và thất vọng vì nó lắm...
“Vậy... sau khi chia tay... anh có làm thế nữa không?”
“Vẫn chứ ^^!”
"..."
...............
Choáng quá! Vậy là... người con trai nó thấy hôm nay... chắc chắn là anh rồi~!...
Tự dưng lại cảm thấy mình có lỗi vô cùng. À! Mà có bao giờ nó không phải người có lỗi đâu cơ chứ! Cười nhạt, và kết thúc cuộc nói chuyện bằng những câu hỏi thăm xã giao thông thường, giống như với những người”chỉ bước qua đời nhau”... Nhưng bỗng dưng, lại thấy lòng quặn đau vô cùng.
Chap 20:
Sau ngày hôm ấy, nó quyết định từ chối Long.
Không thể dối lòng, và cũng không thể dối”người”được.
Làm sao nó có thể toàn tâm toàn ý nhận lời yêu một người khác, trong khi thực tâm vẫn chưa thể nào quên anh.
Nó và anh, rồi cả hai người cũng sẽ lại yêu, nhưng là yêu một người khác, ở một thời điểm khác... khi hoàn toàn quên đi nhau. Chứ không phải bây giờ!
Nhưng anh biết không, thời gian dành cho anh, dường như đối với em là quá nhiều!
Từng nghe người ta nói”Cần phải mất gấp 3 lần thời gian yêu mới quên được nhau”.
Vậy là em đã chờ đợi suốt 9 tháng ròng, thử sống độc thân, không suy nghĩ gì cả.
Chờ đợi đến cái ngày”anh tự động biến mất khỏi tâm trí em”...
Nhưng không thể!
Rõ ràng là nói dối, anh nhỉ!
Hay là do cái bóng của anh tồn tại trong lòng em quá lớn?
Để cho dù đến bây giờ, em vẫn còn vẹn nguyên những cảm xúc này mà viết về anh?
Anh biết không...
Ngày ấy, em đã giận anh lắm đấy!
Nhưng tất nhiên, em chỉ giận thôi, chứ không hận.
Vì trong em, anh luôn là một người anh trai tốt, khiến em tôn trọng và kính nể vô cùng!
Mà em gái thì làm sao hận anh trai được ^^!
Nhưng vẫn giận lắm, giận vì tại sao... anh nói anh hiểu nhưng lại không thể tha thứ được cho em?
Anh nói lỗi lầm của em nhỏ bé mà? Tại sao vẫn cứ cứng đầu không chịu thông cảm như thế?
Tại sao không cho em một cơ hội chuộc lại lỗi lầm...
Ngày ấy, cái suy nghĩ đó, như quẩn quanh trong tâm trí em mãi như vậy đấy!
Nhưng cho đến bây giờ, khi chính em đang gặp phải những chuyện như trước kia em làm với anh...
Giống như là quả báo vậy!
Người ta nói gieo nhân nào, thì gặp quả nấy mà...
Bây giờ thì em đã hiểu...
Thì ra cảm xúc lúc đó của anh là như vậy!
Em yêu anh đấy! Em cũng biết lỗi của em đấy!
Nhưng sự tôn trọng, lòng tin tưởng, em không cho anh thấy.
Làm sao người ta có thể tiếp tục yêu nhau khi mà đã mất đi lòng tin và sự tôn trọng được nhỉ?!
Có chăng chỉ là mù quáng mà thôi...
Còn chúng ta thì... đều là những người lí trí quá ^^!
Hiểu được... nhưng tha thứ và chấp nhận được hay không... lại là ở quyết định riêng của mỗi người~!
..............
Bản entry được viết vào ngày 11/9/2010
Ngày thứ nhất...
Cứ cảm thấy sao ý...
Ko nói đ.c
Cũng ko biết diễn tả ra làm sao...
Lần đầu tiên như thế này mà~...
Lần đầu tiên”được”nghe lời chia tay từ một ai đó...
Lần đầu tiên cảm thấy nước mắt lăn từng vệt trên má thật dài...
Không phải là ướt chan hòa như chưa bao giờ được khóc...
Mà có cái gì đó nghẹn đắng trong cổ họng... nhưng lại không muốn thoát nó ra ^^
Không muốn bật ra thành từng tiếng nấc... cũng không muốn tạo nên những tiếng khóc sụt sùi...
Bởi bản thân đã quen im lặng.
Là một con người của sự im lặng...
Không cho phép bản thân mình được hành động thái quá~
......
Cứ ngồi yên một góc...thi thoảng... vô tình nhớ lại 1 điều gì đó... 1 ký ức nào đó... ở một nơi nào đó... hay một câu nói nào dó... nghe như quen thuộc... như thể là nó đã thấm nhuần vào tâm trí mình mà cứ vô tình thốt lên... là lại nhớ...
Nước mắt rơi~!
Mới ngày đầu tiên thôi mà!
Mày làm sao quên được!
Con bạn thân bảo mình thế...
Ừ thì đúng rồi... mà tao cũng ko cố quên đâu ^^!
Người ta bảo là càng cố quên thì sẽ càng dễ nhớ mà...
Vậy thì cứ để dòng thời gian dần dần cuốn trôi đi những tình cảm này nhé...
Cho nó bay dần đi... đến khi nào tự hết thì thôi~!
Ko cần phải cố gượng ép nó biến đi thật mau đâu mà ^^!
Như thế thì chỉ tổ mệt mình chứ mệt ai! Hihi ^^...
............
"Đừng buồn”là câu mà mình ghét nghe nhất~!
Sao lại nói là đừng buồn?!
Biết rằng an ủi vô ích rồi mà sao vẫn cố nói là sao???
Cứ nói đừng buồn lại làm người ta càng buồn ...
Người ta ko vui thì người ta phải buồn chứ!
Chẳng lẽ cố gượng cười?...
Như mình bây giờ sao~!.......
Nói thế thôi chứ có làm được đâu mà... nhờ~!....
Haiz...
Dù sao thì... vẫn cảm thấy khác lắm!
Khác so với những lần trc'!
Dường như mỗi lần là 1 trải nghiệm khác nhau thì phải ^^!
Nhưng lần này thì mình”được”lớn lên nhiều rồi ^^!
Dường như biết suy nghĩ hơn và nên biết”đúng- sai”là ở đâu...
Cứng đầu... vô nghĩa~!
Dù sao thì vẫn cám ơn c`~!
Cho phép v được gọi c` là c` trong n~ dòng này nhé ...
Vì c` là người đầu tiên... khiến vợ nể, khiến vợ tôn trọng, khiến vợ muốn yêu c` một cách nghiêm túc chứ không phải như một đứa trẻ con... nhưng dường như v. vẫn còn quá trẻ con đúng ko ^^!
V. biết... vì v. là thế mà... và cái thế giới mà v. đang sống nó cũng quá khác c`...
Có lẽ... không dung hòa được đâu ^^!
Chẳng ai có thể”cố gắng”thay đổi vì ai cả.
Khó lắm~!
Mà nếu có thể thay đổi được thì chắc rằng đó sẽ phải là sự thay đổi rất lớn ^^...
3 tháng!
Đó ko phải là một quãng thời gian dài đúng ko ^^!
Đối với v., nó cũng chẳng dài chút nào cả.
Ngắn lắm!
Cảm giác như mới đây thôi c` còn ở bên v., vậy mà ngày hôm nay... đã tuột mất khỏi tầm tay rồi ^^...
Cũng phải thôi, nhanh quá mà!
Bất ngờ quá mà!
Mà đến v. cũng chẳng thể ngờ được nữa ^^!...
V. biết là cái ngày này sớm muộn gì cũng đến...
Chỉ có điều là... nó đến vào lúc v. còn chưa muốn... nên cảm thấy hẫng quá thôi ^^!
........
Có những cái gọi là lần đầu tiên~...
Đối với v.- một người con gái như v.... mà bảo là chưa hôn ai bao giờ, chưa đi quá giới hạn với ai bao giờ... quả thực là khó tin lắm phải ko ^^!
Nhìn v. và cách nói chuyện của v. thì chả ai tin đâu~...
Nhưng là thật mà...
Nhưng c` đã phá vỡ tất cả nhưng điều đó
Cứ cho như là”phá đảo”đi cũng được đấy =))~!
Ở bên c`, v. đã có được rất nhiều những cái gọi là”lần đầu tiên”~...
Lần đầu tiên v. hôn 1 ai đó...
Lần đầu tiên v. nằm trong tay một ai đó...
Lần đầu tiên v. cảm thấy ấm áp giữa mùa hè khi được ở gần bên 1 ai đó...
Lần đầu tiên v. cùng ngắm mưa với một ai đó...
Lần đầu tiên v. ngồi tô tượng với một người con trai.
Lần đầu tiên v. đi quá 12h đêm với một người con trai.
Lần đầu tiên v. hôn ng` mình yêu ở trong thang máy và cảm thấy lãng mạn cực kỳ ...
Lần đầu tiên v. cảm thấy đau và bực đến thế khi tay c` chảy máu... biết tại sao lại bực không... bởi vì lúc đó không thể làm gì khiến máu c` ngừng tuôn~...
Lần đầu tiên v. biết phải xin lỗi một người là như thế nào... bởi trước kia có biết xin lỗi là cái gì đâu... sai cũng mặc ... nhưng với c`... v. nhận ra là mình phải trân trọng... nhưng dường như đã quá muộn rồi phải ko?
Lần đầu tiên v. quyết định chờ đợi 1 ai đó trong một thời gian dài... ko được gặp mặt... nhưng v. sẽ cố gắng ko để tình cảm của mình phải thay đổi... nhưng dường như... cố gắng của v. là vô nghĩa rồi phải ko?
Lần đầu tiên... v học theo cách nói của một ai đó... những câu như là: bực mình, ko bao giờ, góc độ là... phải thế này thế nọ )... chết mà chuối ý... nhưng v. lại lỡ học thuộc lòng và mang theo vào tận trong tim mất rồi~... Có biết đâu, khi bây giờ mỗi lần vô tình buột miệng nói ra, v. lại nhớ đến c`... Lặng~!
Và đây cũng là lần đầu tiên... v phải nghe lời chia tay..được xuất phát từ một ai đó trước... chứ ko phải v. ...
Nhưng v. không giận c` đâu... cũng không trách c` sao lại làm thế với v. ...
Vì không sớm thì muộn... cũng phải vậy thôi mà ^^...
Ít ra!
V. ko có cảm giác hối hận.
Ko có cảm giác tội lỗi.
Ko có cảm giác tiếc nuối.
Và ko có cảm giác muốn níu kéo...
Bởi vì ít nhất... v. ko phải là người reo rắc nỗi đau vào trái tim ai đó như những lần trước mà ...
Chỉ là một cảm giác mới mà v. phải trải nghiệm thêm thôi.
Nhờ~!
Dù sao thì v. vẫn sẽ tôn trọng c`, vẫn sẽ yêu quý c`... chứ k phải là”phũ”như v. đã từng kể đâu.
Vì bây giờ thì suy nghĩ của v. cũng đã khác lắm rồi...
Không còn cứng nhắc và lạnh lùng như những gì mà v. đã từng làm với những người trước đâu~
Hôm nay là ngày đầu tiên.
Ngày đầu tiên khi c` nói chia tay v. ...
V. lên bến và ngắm mặt hồ gợn sóng.
Bình thường thì v. thích đi vào buổi tối khi tan ca cơ ...
Đứng ở chỗ cao nhất và nhìn xuống mặt nước... gợn sóng đánh thấy rợn màu kinh lắm ^^...
Mang lại cảm giác lạnh và lặng cực kỳ ^^...
Lặng ở sâu bên trong tâm hồn v. ý ...
V. thích ngắm mặt hồ như thế kể từ ngày mình cãi nhau ...
v. chẳng biết trút vào đâu...
v. chỉ muốn im lặng.
Dồn sự tập trung chú ý nhìn vào một cái gì đó...
Ngồi yên để nghe tiếng gió...
Thật sự là yên lặng lắm ...
Cũng buồn lắm.
Ko vui đâu.
Hôm nay, lẫn trong mặt hồ là nước mắt của v. đấy~!...
~~~~~~~
Thực chất, ngay từ ban đầu, em đã cố tình quen anh, chỉ để quên đi”anh ta”...
Coi anh như một trò chơi...
Để rồi cuối cùng, chính mình lại trở thành nhân vật chính trong trò chơi đó...
Game over rồi...
Vậy bây giờ em phải yêu ai... để quên đi anh???
Lên Đầu Trang