Pair of Vintage Old School Fru
Giaitribay.Wap.Sh
HOMEKho truyệnGAME
CÔ ẤY...LÀ CỦA TÔI!
Xuống Cuối Trang

Lần lượt từng đứa từng đứa bốc không ngừng chuẩn bị tinh thần cho việc đứng tim sắp xảy ra.
- Cái gì?
Minh và Nhi đồng thanh tập 1.
- Sao thế? - Cả đám quay sang hỏi.
- SAo tôi phải đi hái xoài chứ? - Đồng thanh tập 2.
- 2 người đi hái xoài sao?
Minh nhìn Nhi, Nhi nhìn Minh, đồng thanh tập 3:
- Tôi không đi.
Hải chen vào:
- Anh đi cùng Nhi cho.
Ngay lập tức, Quân, Hoa & Linh quay sang nhìn Hải với ánh mắt lựu đạn " trìu mến " hơn bao giờ hết, khogn6 hẹn mà cùng noi:
- Ai bốc trúng cài gì thì làm đi, không bàn cãi.
Nhi và Minh khó chịu, 1 hồi sau thì lững thững bước theo Tài đến nhà ông 6 và nói tỉnh bơ:
- 2 người tự tìm cách vào nhà rồi hái xoài trên cái cây kia nhaz - chỉ lên cái cây xoài cao vút phía sau bờ tường trắng - tôi đi bắt ốc với Linh, Hoa & Quân đây, bye bye.
Tài bỏ đi để 2 đứa lại với cái nhìn căm thù đến tận xương tủy...grừ...
Minh quan sát bức tường:
- Không còn cách nào khác là phải trèo thôi.
- Hả? - Nhi thốt lên - nhưng tường cao như vậy thì làm sao tôi trèo được.
Minh nhìn từ đầu xuống chân Nhi:
- Đồ lùn, đứng ngoài đi, tôi vào cho.
Nhi xị mặt, nó ghét nhất ai bảo nó là lùn.
MẶc dù đúng là so với chiều cao 1m83 của Minh thì Nhi chỉ có 1m57.
" Tên khốn, mi tưởng mi cao hơn ta thì mi chảnh vậy huh? "
- Không tôi cũng sẽ vào.
Nhi dứt khoát, Minh cười khẩy:
- Được thôi, đồ lùn như cậu thử xem có trèo qua khỏi bức tường không? Chỉ sợ cậu không trèo qua được làm náo loạn khiến cho chủ nhà thức giấc ra bắt 2 đứa thôi.
Mỉa mai xong Minh nhảy lên, bám víu lấy thành tường rồi ngồi chõm chẹ trên tường từ hồi nào chỉ cần nhảy xuống 1 cái là vào được nhà. Hắn nhìn xuống:
- Thấy cao có lợi chưa...? Huh?
Minh hết sức bất ngờ há hốc mồm khi thấy Nhi đang vào 1 cách dễ dàng hơn bằng...lỗ chó.
Nhi vào dược rồi đứng dậy phủi tay nhìn Minh vừa nhảy xuống cười:
- Tôi lùn thì tôi đi bằng cách này đó, thấy lùn có lợi chưa?
- Im lặng đi, ông 6 ông 7 gì đó ra là chết đó.
2 đứa quan sát tình hình xung quanh, thấy không có ai.
Minh phi vọt trên cây ngồi từ lúc nào.
Trên đó mà hắn cũng ra sức chọc Nhi:
- Đồ lùn chắc không leo nổi cái cây này đâu nhỉ?
Một lần nữa Minh kích vào lòng tự ái của Nhi.
Nó nhảy lên đu vào 1 cái cành thấp nhất rồi theo thân cây tréo vọt lên trước sự ngỡ ngàng của Minh.
- Đừng khinh thường người lùn nhé.
Minh và Nhi bây giờ đang ở trên 2 cái cành xoài có thể trụ được sức nặng của chúng, cách mặt đất không xa, chỉ khoảng 2m rưỡi.
Nhi sáng rực mắt khi thấy kế bên mình có 1 em xoài cực to nhìn rất ngon. Nó đưa aty ra hái lấy vô tình làm rung cây.
Bỗng có 1 ngừi đàn ông khoảng 60 đi từ trong nhà ra.
Minh và Nhi hốt hoảng nhìn nhau rồi nhanh chóng bứt lẹ 2 cái lá cầm 2 tay che mặt, có nghĩa là 2 mặt 4 lá. Thực tình mà nói thì che cũng như không, chúng nó che mặt mà để lộ 2 thân người đang ngồi trên cành như thế thì...
Phù...may là người đàn ông đó không nhìn lên cây mà lại đi vào nhà lại ( rãnh nhề???? )
MẶt Nhi ali5 bừng sáng, vỗ vai Minh:
- Đằng sau cậu có 2 trái kia ngon kìa, hái đi.

Tụi nó tụt xuống cây với sản phẩm thu được là 7 trái xoài đang được nằm trên áo của Minh
Nhi chui ra khỏi lỗ chó trước. Minh lăn từng trái xoài ra rồi cũng chui ra theo, không dại gì mà trèo tường.
2 đứa nó mỗi đứa cầm 3 trái cười đắc thắng vì nhiệm vụ đã được hoàn thành mà không ai phát hiện.
Một giọng nói phía sau bức tường:
- Rõ ràng mình thấy có ai vào nhà mình mà.
Vâng, đó là chủ nhà vừa đi ra cũng là lúc chúng nó vừa chui ra.
2 đứa khẽ cười xảo trá rồi quay lưng đi về.
5' sau...
- Này, đường này đúng hông mà sao tui thấy nó hổng quen tí nào hết .
Nhi nói.
Minh nhìn qua nhìn lại.
- HAy là cái dường ngược với đường hồi bãy mình đi, quay lại đi.
Nhi lững thững theo Minh quay lại.
10' sau...
- Tôi đã nói không phải đường này mà. - Nhi quát.
- Cậu nói hồi nào chứ?
- Hồi nãy đó thôi, vậy mà cậu kêu là tin cậu đi, giờ sao về đây.
- Thì vòng lại đường hồi nãy.
15' sau...
- Không phải đường này...
30' sau...
Nhi bỗng ngồi bệt xuống đất:
- Không đi nữa mỏi chân quá, đường nào cũng lạ, lạc rồi, cậu gọi cho Tài đi.
Thiệt tình từ nhà ông ngoại Tài đến chỗ này cụng chỉ vài trăm mét mà rụi này cũng lạc được, Tài dẫn đường 1 lần nhưng Minh thì không để ý đến đường mà cứ nhìn Nhi, Nhi thì đầu óc hay chính xác hơn là trí nhớ không được tốt cho lắm nên không nhớ được.
Minh lôi điện thoại ra:
- Chết tiệt, hết pin rồi.
Minh bực bội, Nhi la lên:
- Cái gì?
- Gì cái gì, lôi điện thoại cậu ra.
Nhi gật đầu lục lục trong túi nhưng:
- Làm sao đây,tôi...không đem...
- Ashiiiiiii con nhỏ ngốc này, có cái điện thoại mà cũng không đem nữa.
Nhi xị mặt xuống, tại nó quên chứ bộ.
Minh nhìn lên trời:
- Sắp mưa rồi...
- HẢ?
Nhi nhìn lên trời, tối thật, chắc sắp mưa lớn. Nhi nhăn mặt:
- LÀm sao đây, chúng ta lạc rối, không có điện thoại sao gọi cho Tài.
Nhìn đi nhìn lại, 2 đứa nó đang ở trên 1 cánh đồng hoang không 1 ngôi nhà thì kiếm đâu ra người mà giúp. Kể ra tụi này đi tới đây cũng hay thật.
Bỗng.......rào.....
Cơn mưa ập đến, Minh kéo Nhi vào 1 gốc cây gần đó nhưng không tránh được những giọt nước tuôn qua từng kẽ lá. Minh nhìn xung quanh:
- Tới đó đi...
Minh chỉ vào 1 cái nhà hoang ở phía bân kia cách cái cây chúng đang đứng chỉ vài bước chân. Chậc, sao bây giờ mới thấy?
[ T/g xin trả lời là đứng ở cái cây này mới thấy được vì đứng bên kia có mấy cái cây khác che rồi ]
Nói rồi Minh chùm cái áo sơ mi đang khoác trên người lên đầu Nhi và 2 đứa cùng chạy về phía ngôi nhà.
Tới nơi, do trời mưa to quá nên áo Minh ướt hết, Nhi thì không sao vì đã có Minh che chở, những lúc này sao mà Nhi thấy niết ơn Minh thật.
Minh bỗng cởi 1 cái áo sơ mi đang khoát và 1 cái áo thun mặc ở trong ra trước mặt Nhi.
- Áaaaaaaaaa.......sao cậu lại cởi áo ra ha?
Nhi đỏ mặt quay sang chỗ khác. Minh vắt áo lên thành cửa sổ:
- Áo tôi ướt rồi thì cởi ra cho nó khô, không lẽ cậumuon61 tôi mặc đồ ướt để bị cảm sao?
Nhi từ từ quay kại, tim đập thình thịch.
" Thân hình cũa hắn nhìn cũng rắn chắc đó chứ, quyến rũ quá , ax...mình bị gì vậy? "
Nhi nghĩ rồi lại quay sang chỗ khác, mặt nóng ran hỏi:
- Bây...bây giờ chúng ta làm sao? trời sắp tối rồi.
- Thì chúng nó đợi thấy mình không về thì sẽ đi kiếm thôi.
Nhi ngồi xuống, 1 ngôi nhà hoang rộng bốn bề chỉ có những đồng đổ nát............

*******

Về phía 6 người còn lại khi chờ lâu không thấy Nhi & mInh về mà trời lại đang mưa to, cả 6 đâm ra lo lắng, nhất là Hải.
- Hay là tụi nó thấy trời mưa nên tìm chỗ nào trú tạm rồi. - Linh nói.
- Có lẽ thế.
Hải cứ đi qua đi lại, chốc chốc lại ngó ra ngoài cửa.
Hoa sốt ruột:
- anh cứ đi đi lại lại như thế chóng mặt quá, có Minh đi chung với Nhi rồi thì anh còn lo lắng cái gì nữa.
Nói thế nhưng trong lòng nó cũng đang lo không kém.
Quân nói:
- Gọi điện cho 2 đứa nó đi.
Hải vội rút điện thoại ra bấm số Nhi, nhạc chớ vang lên bài Sau mỗi giấc mơ. Cả đám nóng lòng nhìn Hải chờ Nhi bắt máy nhưng 1 lần, 2 lần, lần thứ 3 thì Hoa nghe thấy tiếng nhạc chuông bài Stronger mà Nhi thích ở đâu đó rồi tắt ngấm.
- Anh Hải, gọi lại lần nữa đi.
Hoa ra lệnh, Hải nghe theo gọi lại, Hoa chạy vào trong buồng nơi chúng nó cất đồ thì thấy 1 chiếc điện thoại đang rung sáng lóa cùng với giọng hát của Kelly Clarkson.
Hoa đi ra cầm theo chiếc điện thoại:
- Gọi ccho Minh đi, điện thoịa NHi ở đây thì lấy ma nào nghe máy chứ.
Hải lại nhanh chóng gọi cho Minh nhưng làm sao đây 2 lần gọi đều cá hấp trên vung ngoài vùng phủ sóng.
Tài khẽ nhăn mặt:
- Không gọi được sao?
Hải chán nản lắc đầu ngồi phịch xuống ghế.
- Đáng lẽ không nên để 2 người đó đi mới đúng.
- Có khi nào 2 người đó xảy ra chuyện gì không? Như là bị lạc chẳng hạn ( chuẩn ).
câu nói của Quỳnh khiến cho mọi người quay sang nhìn.
- Đúng rồi, đường đi tới nhà ông Sáu không xa nhưng phải quẹo tùm lum tùm la mà hình như hồi nãy 2 người đó không chú ý đường em chỉ thì phải.
Hải quay phắt sang nhìn Tài, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng rồi vội vã chạy thẳng ra ngoài, trời đang mưa rất to.
- Anh Hải, anh đi đâu vậy? Trời đang mưa...
Mặc cho Hoa la sau lưng nhưng Hải vẫn chạy đi tìm Nhi. Bây gười trong đầu hắn đang rất hỗn loạn, nếu như Nhi mà xảy ra chuyện gì thì sao?
- Tôi sẽ đi với anh ấy.
TÀi cũng vội vã chạy ra ngoài.
- Đi đâu? - Quân hỏi.
- Tìm Nhi với Minh.
- Biết ở đâu mà tìm?
- Không lẽ ở cái vùng bé tẹo này mà không tìm ra 2 người đó sao?
Tài chạy vụt ra ngoìa, theo sau lưng Hải.
Chẳng hiểu sao Tài lại cảm thấy tim đập liên hồi không dứt, cứ như Hải. Đầu óc của 2 người đang tập trung dồn mọi sự lo lắng về 1 người, chứ không phải 2.
4 người còn lại ở trong nhà cũn bồn chồn không yên.
Quỳnh đã rất lo khi Minh đi với Nhi nhưng nay càng lo hơn . Nó biết chắc chắn rằng Minh thích Nhi nhugn7 nó vẫn quen Minh vì nó đã thích hắn thật lòng. Tự nhiên nó thấy ghen tị và ghét Nhi vô cùng.

Trời đã tối hẳn, ngoài trời cũng bớt mưa.
Đã 2 tiếng kể từ khi Tài và Hải ra khỏi nhà nhưng chúng vẫn chưa tìm ra ngôi nhà hoang nơi Nhi & Minh đang ở trong mà chỉ đang men dần từng con dường, ngõ hẻm ở quanh đó. Vừa đi chúng vừa gọi tên 2 đứa với chất giọng lo lắng chính hiệu. Cả 2 đều ướt như chuột lột, lạnh nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm.

Minh mặc chiếc áo thun phơi nãy giờ đã khô ( nhanh dữ ) vào người và cầm chiếc áo sơ mi lại phía Nhi đang ngồi co ro ở 1 xó vì đói và lạnh. 2 tiếng vừa rồi, Minh thì nhìn ra ngoài trời mưa, cứ khoảng mấy phuut1 lại nhìn NHi đang vẽ vẽ cái gì dưới nền nhà.

Cả 2 im lặng đến tận bây giờ.
Minh khẽ ngồi xuống bên cạnh Nhi, khoác cái áo lên người nó. Nhi ngước mặt lên, nhìn khuôn mặt không còn sức sống.
Minh khẽ ngồi xuống bên cạnh Nhi, khoác cái áo lên người nó. Nhi ngước mặt lên,khuôn mặt không còn sức sống. Minh nhìn Nhi đầy lo lắng, Nhi không nói gì. Những lúc như thế này hắn chỉ muốn ôm nó thật chặt & che chở cho nó. Và rồi hắn đã làm như thế. Hắn siết chặt Nhi trong vòng tay của hắn mặc cho Nhi đang ngỡ ngàng không biết chuyện gì đang xảy ra:
- Cậu...cậu đang làm gì vậy?
Minh không nói gì vẫn ôm chặt nó không buông như gà trống ấp trứng.
- Nà...này...
Nhi gọi 1 lần nữa, hắn chỉ khẽ trả lời:
- Chẳng phải cậu lạnh sao? Tôi chỉ đang truyền hơi ấm qua cho cậu thôi.
Tim Nhi đập thình thịch, nó bị sao vậy? Tự nhiên ở bên cạnh Minh nó thấy thật ấm áp.

Nó tựa đầu vào vai Minh, bàn tay Minh vẫn không rời khỏi bờ vai bé nhỏ của nó.
Nó khẽ hỏi:
- Cậu...có lạnh không?
Dứt lời sao nó thấy nó hỏi thừa kinh khủng, chính nó đang khoác cái áo của hắn, được hắn ôm như thế này mà còn lạnh thì sao mà lại hỏi hắn có lạnh hay không trong khi hắn chỉ phong phanh 1 cái áo thun đen đầy nam tính.
Hắn không nói gì, Nhi hỏi tiếp:
- Nếu bây giờ cho cậu 1 điều ước thì cậu sẽ ước gì?
Siết chặt lấy Nhi, Minh nghe nó hỏi trong lòng thầm trả lời:" Tôi sẽ ước chúng ta mãi bên nhau như này, ước sao cho tôi chưa quen Quỳnh và cậu cũng chưa quen anh Hải, có như thế thì tôi đã đến với cậu từ lâu rồi ".( cho có 1 điều ước mà ước tới 3 cái ) Bên trong thì như thế còn bên ngoài thì:
- Tất nhiên tôi sẽ ước chúng ta sẽ thoát khỏi nơi quái quỷ này & trở về với cái giường thân yêu rồi.
Nghe Minh trả lời, Nhi chỉ khẽ gật đầu.
- Còn cậu? - hắn hỏi lại.
- Nếu cho tôi 1 điều ước ngay lúc này thì tôi sẽ ước gì có anh Hải ở đây.
Có vẻ như Minh đang ghen vì Nhi nhắc tới Hải, hắn đẩy vai Nhi ra và tấn công vào thị lực của nó:
- Chẳng phải có tôi ở đây sao? sao cậu còn ước có anh Hải làm gì chứ?
Nhi hơi ngạc nhiên vì mInh hỏi câu đó, nó không biết trả lời làm sao:
- Thì cậu đâu có giống anh ấy đâu.
- Không giống ở điểm nào chứ? Tôi sẽ làm cho nó giống. - Minh quát nhẹ.
- Cậu...sao thế?
Nhi nhìn Minh với cái đầu đất của nó không hiểu gì cả. Hắn chợt bỏ tay ra khỏi người Nhi, dựa lưng vào bức tường. Đúng, hắn có là gì của Nhi đâu chứ, bạn trai của Nhi là Hải chứ đâu phải hắn.
Nhi cũng dựa lưng vào tường, sát vào Minh cho ấm.
Hồi sau, vẫn giữ nguyên tư thế đó, Minh hỏi:
- Nếu như tôi...tôi nói...thích cậu thì cậu sẽ thế nào?
Nhi quay phắt sang nhìn Minh, Minh quay qua nhìn lại Nhi, sắc thái khuôn mặt vẫn không đổi.
Nhìn mặt Minh vô cùng nghiêm túc nhưng nó cũng ráng mà cười cho được:
- Cậu giỡn đấy à? Làm gì có chuyện đó.
- Nếu là thật?
Minh vẫn nhìn thẳng vào mắt Nhi, nó bối rối quay mặt sang chỗ khác để tránh cái khuôn mặt điển trai của hắn:
- Thôi, tôi không có thời gian giỡn với cậu đâu.
Minh lấy tay xoay mặt Nhi lại phía đối diện hắn, mắt Nhi nhìn lên Minh khoảng 1 giây rồi nhìn sang chỗ khác.
Mặt đối mặt.
Nhi không nhìn minh.
Minh nhìn Nhi:
- Tôi không có giỡn đâu.
Tim Nhi tự dưng rung lên loạn nhịp, nó đánh trống lảng:
- Ủa sao mọi người chưa đi tìm mình nhỉ?
- Trả lời tôi đi.
Minh quát lên khiến cho Nhi giật mình, nó ngước lên nhìn hắn:
- Tôi.... - Nhi ấp úng.

Minh cúi dần khuôn mặt của hắn xuống cận kề mặt Nhi & chỉ cần 2 cm nữa thì chúng nó sẽ chạm môi nhau.
Nhi mở căng mắt, nó chợt nhận ra Minh thật đẹp trai ( hô hô, đẹp đó giờ ), lông mi của hắn còn dài hơn cả con gái khiến tim nó như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
" Hắn định làm gì? Không lẽ... hôn sao?"
Trong đầu Nhi bây giờ bỗng hiện lên hình ảnh trong phim Hàn Quốc mà nó hay co ké của Hy: chàng trai đưa mặt lại gần cô gái, cô gái tưởng chàng trai hôn mình nên nhắm mắt lại, chu cái mỏ ra nhưng rồi anh chàng đó lại không hôn mà cười chế giễu trước hành động đó của cô gái.
Tất nhiên Nhi khôn hơn, nó tự đánh giá là trí nhớ của nó tốt nên mới nhớ được mấy cảnh đó trong phim để giờ không bị mắc lừa bởi sức quyến rũ của Minh.
Nhưng chợt 1 cái gì đó rất mềm mại và ươn ướt đang đè lên môi nó.
Nó ráng hết sức mở mắt ra đến cỡ to nhất.
" Hắn...hắn hôn mình thật"
Nhi hoảng loạn nghĩ. Tim không quên nhảy múa.
Đúng, Minh đang hôn nó. Làm sao Minh có thể kiềm chế được khi Nhi cứ như thế chứ?
Sau 5s để đầu óc tỉnh táo, nhi lấy 2 tay đẩy Minh ra nhưng hắn đã nhanh hơn, hắn cầm chặt 2 tay nó khiến nó đau nhưng không thể nói.
TAy bị cầm chặt, mắt thì căng to nhìn đôi mắt hắn nhắm ghiền điềm đạm nuốt gọn môi nó.
Nhi bất động, không thể đẩy hắn ra, không làm được gì, Nhi cứ thế ngồi im cho hắn dần tham lam cuốn lấy môi nó càng lúc càng nồng nhiệt, 2 cái lưỡi cứ chạm vào nhau....
Thấy Nhi không phản ứng gì, Minh khẽ nới lỏng tay nó ra rồi vòng 1 tay qua đầu, kéo nó lại gần hắn.
Tim Nhi vẫn cứ đập liên hồi.
Làm như vậy chẳng khác nào lừa dối anh Hải, lừa dối cả Quỳnh.
Người đầu tiên nó quen là Hải nhưng Minh lại là người cướp đi nụ hôn đầu đời mà nó ráng gìn giữ suốt gần 18 năm qua ( nó chưa đủ 18 tuổi).
Nhưng làm sao đây, lúc này, nó không muốn đẩy con người này ra...

Tài & Hải chạy tới cánh đồng hoang nhưng vì mấy cái cây $%@$# che mắt nên không nhìn thấy ngôi nhà. May thay Tài thấy mấy quả xoài rơi vương *** ở chỗ gốc cây mà hồi nãy Nhi & Minh chạy vội nên làm rơi. Đến chỗ cái cây, 2 tên cùng chạy về phía ngôi nhà mà không chần chừ, chạy mà không ngớt gọi tên:
- Nhi? Minh?
Nhi giật mình khi nghe giọng Hải, nó dám chắc là Minh cũng nghe thấy nếu không thì chặt đầu nó ra mà đá banh cũng được. Nhưng tại sao Minh vẫn không chịu rời bỏ môi nó, có khi nào hắn cố tình làm thế để cho anh Hải thấy? Nhi càng hốt hoảng khi tiếng Hải ngày càng gần mà nó lại không tài nào đẩy Minh ra được. Liều mạng nó cắn vào môi Minh, lập tức hắn bỏ nó ra liền. Nó bối rối nhìn Minh, mặt đỏ như trái cà chua rồi đứng phắt dậy, chạy ra ngoài cửa, gọi to:
- Anh Hải, em ở đây.
Nó vui mừng khi thấy Tài & Hải đang chạy đến mặc cho Minh với cái mặt handsome lạnh tê người ở sau.
" Tại sao...tại sao lúc nào cậu cũng chỉ có anh Hải thôi chứ???? "

Hải chạy tới ôm chầm lấy Nhi:
- Có biết mọi người lo lắm không hả?
Nhi đẩy Hải ra:
- Em xin lỗi nhưng mà...Sao người anh ướt thế?
- Thì anh với Tài dầm mưa đi kiếm 2 đứa.
Nhi quay sang tài:
- Vậy mau về thôi, coi chừng bị cảm.
Rồi Hải khoác tay lên vai Nhi đi ra, trước đó nó không quên lén nhìn Minh, mặt nó bất giác đỏ ửng lên, tim thì không nghe lời chủ, môi nó còn có cảm giác âm ấm...
Tài nhìn Minh không nói gì rồi cũng chạy tới khoác tay lên bờ vai bên kia của Nhi, nở 1 nụ cười chết muỗi ( vì py giờ chỉ có mý con muỗi pay wa pay lại thui chứ hok có người để mà chết):
- Xin lỗi nhé, lần sau tôi sẽ không để cho cậu đi đâu.
- Không có lần sau đâu. - Nhi nhìn Tài oán rủa.
HẢi nhăn mặt hất tay Tài ra khỏi Nhi:
- Ai cho mày đụng vào Nhi hả?
- Nhi là của anh sao? - Tài lại lấy tay để lên vai Nhi.
- Anh mày là bạn trai của Nhi mà. - Hất tay tài xuống.
- Thì em cũng là bạn trai của Nhi mà. - Để tay lên.
- Cái gì chứ? - hất tay xuống - nổi sùng.
- Ừ thì là bạn nhưng em là con trai nên được gọi là bạn trai. - Đặt tay lên.
- Nhưng anh mày chưa cho phép. - Hất xuống.
- Nhưng em thì cho. - đặt lên.
- Ai cho hả? - hất xuống.
- ĐIẾC TAI QUÁ. - Nhi nổi đóa khi 2 thằng con trai cứ bốp qua chát lại bên tai nó.
Tài & Hải kênh mặt nhìn nhau, cả 2 cùng khoác tay lên vai Nhi, vừa đi vừa liếc mắt trao dao găm.
Nhi lấy tay dập lên tráng mình 1 cái, thở dài chán nản:
- Ôi trời.
Cứ như thế, 1 bức tranh tối thui trong đó có 2 chàng trai cao hơn 1m80 khoác tay đi 2 bên 1 cô nàng cao chưa tới 1m60. Nhìn cứ như là 2 người cha dắt con đi dạo. Và bứa tranh đó không quên 1 người đang lặng lẽ đi sau với chiều cao không kém 2 chàng kia - anh chàng mặt lạnh & có chút khó chịu đút 2 tay vào túi quần.

*******

Về tới nhà tự nhiên ở đâu ra bu quanh nguyên 1 nùi hỏi thăm tùm lum tùm la y như bị bắt cóc an toàn trở về hông bằng. Minh thì bỏ ngoài tai những lời đó, hắn lạnh lùng đi thẳng vào trong, Quỳnh chạy theo, chợt Tài nhìn Nhi chăm chú:
- Này, môi cậu sao bị chảy máu vậy?
- Huh?
Nhi đưa tay lên sờ môi, đúng là máu nhưng không phải của nó.
- Này, anh với Tài vào tắm rửa đi, coi chừng ngấm nước mưa cảm bây giờ.
Nhi nhìn Hải nói rồi cũng chạy vào trong, ngồi bệt lên giường, suy ngẫm lại những gì Minh nói, thật sự bây giờ nó không biết phải làm sao. Ở bên Minh nó chợt có một cảm giác rất lạ, hy vọng là không phải nó thích Minh....

Quỳnh theo Minh ra tới vườn rau.
Minh múc nước ở cái lu gần đó rửa chân:
- Có chuyện gì mà theo tôi?
- Cậu có chuyện gì hả?
Quỳnh khẽ hỏi, đáp lại nó là 1 sự lạnh hơn đá:
- Không liên quan đến cậu.
- Tôi là bạn gái cậu mà cậu nói không liên quan là sao?
Minh khựng lại 1 giây rồi nói tiếp:
- Vào ngủ đi.
- Không.
- Vậy ở đây chịu lạnh đi.
Minh toan đi thì bị Quỳnh níu lại:
- Sao cậu lại như thế với tôi chứ?
- Muốn biết à?
Quỳnh gật đầu.
Minh gạt tay Quỳnh đang nắm tay mình:
- Cậu từng hỏi tôi là tôi thích Nhi đúng không? Vậy thì giờ tôi trả lời nhé...
Quỳnh im lặng, nó bết Minh sẽ nói gì mà.
- ...đúng, tôi thích Nhi đấy, rất thích...
Sự thẳng thắn của Minh làm tim nó đau gấp bội:
- Ý cậu là bây giờ mình...chia tay?
Minh không nói gì, vẫn lạnh như cục nước đá.
- Cậu tự ý quen tôi rồi bây giờ lại tự quyết định chia tay sao?
- ....
- Cậu...tưởng tôi dễ dàng chia tay như vậy sao? Không có chuyện đó đâu.

Dưới ánh trăng vàng, trên khóe mắt Quỳnh có cái gì đó long lanh, nó bước thẳng vào trong nhà, vừa đi vừa quệt nước mắt đang lăn trên má...
Minh đứng yên, hắn có thể nói ra những lời phũ phàng đó sao? Hắn đã làm tổn thương người bạn thân của Nhi mà Nhi chẳng phải đang quen với người anh kết nghĩa của hắn ư? Hắn cảm thấy mệt mỏi...nhưng hắn vẫn tự nhủ sẽ giành lại Nhi từ anh Hải, mặc dù làm như thế là không được.

Quỳnh ngồi bên ngoài hiên nhà, ở nông thôn nên không khí cũng dịu mát và yên tĩnh hơn thành phố, chỉ có điều là nhiều muỗi. Nó ngước nhìn lên bầu trời, ngăn không cho nước mắt mình chảy tiếp.
Hải từ sau đi tới, thấy thế liền hỏi:
- Em sao vậy?
Quỳnh lau vội dòng nước mắt:
- Sao anh lại ra đây?
- Hóng mát thôi, mà...sao lại khóc?
- Không có gì, anh...còn nhớ chuyện em nói hồi chiều chứ?
- ...

-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitribay.wap.sh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitribay.wap.sh – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------

- Không ngờ anh em mình phải đi kiếm củi mới ghê chứ. - Quỳnh lau mồ hôi nhễ nhại trên trán.
- ...
- Anh Hải.
- Kiếm lẹ đi, ở đó mà lải nhải. - Hải vẫn hì hục bên đống cây khô.
- Anh buồn vì không được đi với Nhi hả?
- ...
- Này, với Nhi thì anh ngọt ngào bao nhiêu, sao với em anh lại lạnh như vậy hả?
- Vậy em có buồn khi không được đi với Minh không?
Quỳnh khựng lại, nó chợt nhìn sang Hải, nó đang suy nghĩ không biết có nên nói chuyện Minh thích Nhi cho Hải biết không.
- Sao nhìn ghê vậy? Anh bết anh đẹp trai rồi nhưng cứ nhìn như thế Minh ghen đấy.
Quỳnh nở 1 nụ cười nhạt nhưng không thể che lấp đi vẻ đẹp mỏng manh của nó:
- Minh...sẽ không ghen đâu.
- Huh?
- ....
- Em nói vậy là sao? - Sự tò mò lên tới não khiến Hải không chịu được.
- Minh...không thích em.
- Hả? Giỡn sao?
- Minh thích người khác rồi...
- Uầy, đừng giỡn thế chứ.
- Thật đấy, người Minh thích anh cũng biết đó.
- Vậy là thật hả? Ai thế?
- Nhi!
HẢi làm rơi hết đống củi trên tay.
Không tự dưng gì mà Quỳnh lại nói cho Hải, đơn giản chỉ là nó cũng muốn Hải tham gia vào chuyện này tách Nhi và Minh ra.
- Em nói sao?
Hải hỏi lại, Quỳnh đáp:
- Minh thích Nhi, vì thế anh hãy giữ Nhi chặt vào nhé...
- ....

*******

- Ý em nói là chuyện Minh thích Nhi? - Hải hỏi, khuôn mặt buồn thấy rõ.
- Minh muốn chia tay...nhưng em không chịu, em không để mất cậu ấy dễ dàng như vậy được. Anh cũng đừng bao giờ từ bỏ Nhi nhé.
- Anh không biết mình có giữ nổi Nhi không. Anh biết ngay từ đầu Nhi không thích anh...
- Vậy...tại sao....? - Quỳnh bàng hoàng hỏi, nếu như Nhi cũng không thích anh Hải thì Nhi & Minh sẽ sớm có tình cảm với nhau mất, điều này làm Quỳnh lo hơn gấp trăm ngàn lần.
- Anh cũng không biết tại sao Nhi lại quen anh nữa, lúc đó anh cũng không ngờ luôn mà, nhưng anh luôn tự nói rằng sẽ làm cho cô ấy thích anh...
- Vậy thì anh hãy cố làm mọi cách để Nhi thích anh đi, nếu không em sợ...
Hải đứng phắt dậy, xoa đầu Quỳnh & đi vào nhà:
- Điều em sợ cũng là điều anh sợ đấy. Đối mặt với sự thật mất Nhi, cứ nghĩ đền điều đó là anh không chịu được.

Nhi thấy Minh đi vào nhà, nó không biết đối mặt làm sao với hắn, nó cúi xuống vờ như đang làm 1 điều gì đó. Minh thấy thế cũng không nhìn Nhi làm gì, có lẽ hắn đang giận vì chuyện hồi nãy, chuyện Nhi không để ý đến cảm giác của hắn. Hắn định đi ra thì Nhi lên tiếng:
- Xin lỗi...
Minh quay lại nhìn Nhi nhưng nó vẫn cắm đầu xuống mà không ngước lên.
- Chuyện gì? - Minh hỏi.
- Vì đã cắn cậu...chảy máu...
Giờ này Minh mới sờ lên môi, thấy rát thật, hắn khẽ nở 1 nụ cười vì thấy Nhi quan tâm đến hắn....

*******

- Này - Nhi ngước mặt lên - chuyện hồi nãy...tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra...
Minh sững người:
- Không có chuyện gì là sao?
- Ưm thì...có nghĩa là...chưa có chuyện gì xảy ra...coi như cậu chưa nói gì &...chúng ta vẫn là bạn như trước.
- Bạn?
Minh dường như không thể che giấu đi sự tức giận của mình.
" Bạn sao? Chỉ là bạn thôi ư? Chết tiệt."
Giọng tụi bạn thì cứ ơi ới bên ngoài:
- Minh! Ra chơi bài đi.
- Nhi nữa.
- Ra đi, nhanh lên...
Nhi quay sang Minh hỏi vội:
- Nhé?
- Không.
Minh thẳng thừng, Nhi bặm môi:
- Tại sao?
- Tôi không thể làm bạn với người tôi thích được.
- Minh à...
Không để cho Nhi nói, Minh đi ra ngoài sân trước chơi với tụi bạn. Nhi lững thững theo sau. Suốt buổi chơi bài, đứa nào thua thì phải uống nước, Nhi uống tới nỗi sắp ói ra ngoài sân.
Tất cả bề ngoài đều rất vui vẻ nhưng bên trong mỗi người lại là 1 tâm trạng...
Nhi thì lo lắng sẽ rung động trước Minh, sẽ làm tổn thương đến người anh mà nó luôn tôn trọng & 1 người bạn rất thân từ thời cấp 2.
Hải thì lo lắng, còn điều gì đáng sợ hơn với hắn là không còn được ở bên cạnh Nhi chứ.
Quỳnh thì không thể nào mà chịu mất Minh 1 cách dễ dàng như thế được.
Minh thì đang cố gắng để có được trái tim của Nhi.

Khi cả đám mệt mỏi & sắp lăn ra ngủ, lúc ấy là 12 giờ đêm rồi nhá bà con, thì....
- Áááááááááááááá..........................
Tiếng kêu thất thanh từ Nhi.
Cả đám choàng bừng tỉnh thì thấy Nhi đang ôm chặt cứng lấy Tài.
Tài khẽ vuốt tóc Nhi, hỏi:
- Sao thế?
- M...ma...maaaaaaaa.......
- Gì cơ? Ma?
Minh kéo Nhi ra khỏi người Tài:
- Có gì thì bỏ nhau ra rồi nói.
Hải giật Nhi lại từ Minh:
- Ma nào chứ? Ma gì ở đây?
- Á.....á..nó kìa.......
Nhi chỉ tay về đằng sau Hải....
- Aaaaaaaaaa.............
Ngay lập tức cả đám quay sang nhìn rồi cùng hét lên, mặt đứa nào đứa nấy tái xanh như tàu lá chuối khi thấy 1 cái bóng trắng đang thù lù trước mặt. Chúng dồn về 1 góc.
- Maaaaaaaaaaaaaaaa........
- Ma gì? Ta đây.
- Ma biết nói.
- MẤy đứa này, ông ngoại nè.
- huh?
- Ng...ngoại..
Tài thở phào như trút được gánh nặng 10000 tấn:
- Ngoại đi đâu từ chiều tới giờ vậy? Đã vậy còn mặc đồ trắng đi buổi tối.
- À, áo ta bị lấm bùn rồi nên mượn áo ông Hai mặc tạm.
- Ngoại có biết là tụi con sắp chết vì đứng tim không?
- Nhưng sao nguyên đám lại ở đây? Không vào ngủ hả?
- Định ngủ thì bị ngoại hù đó.

- Tụi con ngủ ở đâu?
8 đứa vào, không hẹn mà cùng nói khi thấy trong nhà chỉ vỏn vẹn 1 chiếc giường gỗ.
Ông ngoại tỉnh hơn ruồi nằm dài lên giường như giành chỗ trước mấy tên sắp trở thành " giường tặc ":
- Thì ta nằm trên giường, mấy đứa nằm dưới đất.
- Hả?
Tất cả nhăn mặt như khỉ ăn ớt:
- Sao vậy được.
- Lạnh lắm ngoại ơi.
- Sàn nhà còn hông biết có sạch hông?
- Gru...sàn mói lau hồi chiều đó. Mở tủ lôi chăn mền ra trải mà ngủ.
- Hix...
- Khò.... khò.........
- Sao ngoại dễ ngủ vậy?

Sau khi trải 3 cái mền xuống sàn thì có lẽ đã đủ chỗ cho 8 đứa.
- Trai gái ngủ chung luôn hả? - Nhi thắc mắc.
- Ừ!
- Hả? - 4 đứa con gái trợn mắt hỏi.
- Nằm chung cho nó ấm.
- Với lại chỉ còn 2 cái chăn thôi, 4 đứa 1 cái.
- Nhưng mà...
- Chỗ này chật lắm, ráng đi....
Hải cúi xuống hôn lên má Nhi:
- Hay chúng ta ngủ theo cặp nha?
- OK! Được đó. - Quân hưởng ứng.
- Không bao giờ. - Mấy đứa con gái hét lên, mặt đức nào đứa nấy đỏ ngư vừa ăn phải ớt.
- Sao thế? - 4 tên con trai ngây thơ lộ rõ vẻ mặt cáo già.
- Trăng sao gì? Nghĩ sao trai gái ngủ chung?
- Quen nhau rồi thì còn gì phải sợ chứ?
- Sao không sợ cho được.
- Nhưng mà anh đừng nói là anh với Nhi nhé? - Minh và Tài nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ cáo già của Hải, đồng thanh tập 1.
- Chứ sao? - Hải tỉnh bơ.
- Đừng có mà nằm mơ. - đồng thanh tập 2.
- ????????
- Trai gái ngủ chung là có vấn đề đó biết hông? - đồng thanh tập 3, hồi nãy 2 chàng ta còn hùa theo, giờ thì phản đối gay gắt như thế đấy.
- Vấn đề gì?
- ASHIIIIIIIIIII, TỤI BÂY CÓ CHO TAO NGỦ KHÔNG HẢ?
Ngoại tỉnh giấc la ó làm cho 8 đứa giật mình. Ngoại ơi,cũng may đây là nông thôn nhà cửa thưa thớt chứ lên thành phố mà vào cái giờ thiêng liêng nhiều ma nhiều quỉ đi qua đi lại như thế này mà ngoại la như thế thì có nước chui vào góc tủ mà trốn hàng xóm đem dụng cụ bếp đến biểu tình.
- Giờ vậy đi - ngoại nói tiếp - 4 đức con gái ngủ 1 bên, 4 đứa con trai 1 bên.
ngoại thảy cái gối ôm xuống:
- Lấy cái này mà phân ra, ổn rồi đúng hông...ta đi ngủ.
- Vậy đi, nhé? - Hải lại hôn Nhi.
- Anh không thôi hôn cô ấy được hả?
Minh lên tiếng nói thay cho Tài cũng đang định nói câu đó, mặt 2 đứa khó chịu không thể không nhìn thấy được.
- Nhi là bạn gái anh mà. - lại hôn.
- Anh thôi đi được hông? - Nhi đẩy mặt Hải ra, không cho hắn hôn thêm cái nữa.
- Hix...sao em lại thế?
- Nổi da gà.

Tắt đèn, căn nhà tối thui, vì đây là ở nông thôn nên khong có đẻn ngoài đường ciếu vào, cả đám phải lần mò đến chỗ ngủ.
Khi tất cả đã nằm xuống an tọa với cái chỗ ấm êm, Nhi chợt nhận fra nó đang nằm kế cái gối ôm - nằm kế cái dải phân cách giữa trai và gái. Nó không tài nào ngủ được, với 1 người như nó, ăn ngủ chơi bời luôn được đặt lên hàng đầu như thế mà suốt đêm trăn trở như thế thì đúng là chuyện lạ. Ước chừng khoảng 40' sau, khi tất cả đã ngủ khò rồi nhưng nó vẫn không ngủ được, những lời Minh nói cứ ám ảnh nó hoài.
Chợt nó vô tình vung tay qua phía bên kia cái gối ôm.
- Áiiiiii. - 1 giọng cất lên, nhỏ đủ cho đối phương nghe.
- Hix xin lỗi, ai thế???
- Nhi hả?
- Minh?
- Cậu chưa ngủ sao? - Minh khẽ hỏi.
- Chưa, còn cậu?
- Ngủ rồi thì sao nói chuyện với cậu được.
- À... - Nhi hố nặng, biết thế hồi nãy nó xí trước câu này rồi.

Lòng bàn tay Nhi hơi âm ấm tưởng như có ai đang cầm tay nó. Rồi nó chợt nhận ra hắn là Minh, nó ra sức rút tay về nhưng tay hắn lại càng nắm chặt hơn.
- Chỉ 1 lát thôi. - hắn thủ thỉ.
Tay nó lúc này đang nóng dần lên, tim thì cứ muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
" Ừ, không sao. Chỉ 1 lát thôi mà ."
Nó khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại....

Tiếng chim réo rít ngoài sân.
Nắng len lỏi vào trong nhà.
Nhi & Minh - chúng nó chỉ cách nhau 1 cái gối ôm ở giữa, tay vẫn trong tay.
Nhi nheo mắt rồi mở ra, Minh đã dậy từ lúc nào đang ở trước mặt nó, khẽ cười khi thấy nó tỉnh dậy.
Nó vội thu tay về, bật dậy, bối rối:
- Cậu dậy từ bao giờ thế?
- Đủ để ngắm cậu ngủ.
Nó nhìn xung quanh, vẫn chưa ai dậy, hên thật, tưởng tượng nếu như mọi người thấy chúng nó cầm tay nhau suốt đêm mà ngủ như thế thì làm sao nhỉ????
Nó định nướng thêm 1 tí nữa nhưng Minh cứ như thế nên không thể ngủ tiếp được. Nó đứng dậy thì bị Minh kéo tay xuống.
- Gì thế? - nó nhăn nhó hỏi?
- Thử không?
Hắn lôi 2 cây bút dạ không biết nguồn gốc ở đâu ra, đưa cho nó 1 cây màu đỏ, hắn màu đen. Nhi nhìn hắn khó hiểu, hắn hất đầu về phái đám bạn, mặt Nhi sáng rực lên, gật đầu lia lịa.

- Ôi!!!!!!!!
Hoa vươn vai dậy đầu tiên, Nhi với Minh vẫn đang giả bộ ngủ. Hoa dụi mắt rồi:
- Hahahahahhahahahahahahhaha.....
Cả đám vội bật dậy, mới sáng sớm đã bị giọng cười của phù thủy đánh thức:
- Gì thế Hoa?
- Ồn ào quá...
- Mới sáng sớm mà...
- Hahahhahahhahahaha - vẫn cười không dứt.
Minh & Nhi nhìn nhau cười tủm tỉm.
- Hoa ơi, mặt mày bị sao thế.
- Huh? - nó ngưng cười.
Tới lượt những người còn lại cười lăn lộn.
- Sao mặt mọi người lại tèm nhem thế kia?
- ????????????? - chạy đi lại phía gương xem thử.
- Gruuuuuuuuuuuuuuu...Ai làm mặt ta ra thế này hử???
Cả đám lấn tới phía Nhi & Minh đang không nhịn được cười, mặt ai cũng hầm hầm, bẻ ray kêu crắc:
- Tác phầm của 2 người đùng hông?
- Sao chỉ có mặt 2 người là không bị vẽ.
- Bình tĩnh đi mấy bạn ơi. - Nhi xuống nước, mặt đổ mồ hôi lã chã.
- Là cậu ta. - Minh chỉ Nhi, Nhi chỉ Minh, cả 2 đồng thanh.
- Là cậu mà. - Nhi.
- Cậu đúng hơn. - Minh.
- Cậu xúi tôi....
Chưa dứt, Nhi bết mình đã vô tình nhân tội, nó quay qua phía tụi bạn.
- Nhận rồi nhé, cả 2 người.

Nhi đang hì hục chà mặt cho Hải, Tài nhìn mà ghen tị:
- Xíu nữa xong rồi cậu chà cho tôi nhé?
Ngay lập tức Nhi & Minh quay sang nhìn Tài với ánh mắt hình viên đạn. Nhi thì bực bội vì chà 1 mình Hải đã mệt rồi còn... Minh thì không mệt nhưng Nhi phải chà cho Tài nữa thì...
Minh đang chà cho Quỳnh. Quân & Linh tình thương mến thương ngồi chà mặt cho nhau. Hoa thì không cần ai lau phụ.
Minh kéo tay Nhi ra:
- Cậu qua chà cho Quỳnh đi, tôi chà 2 tên này cho.
- Hix...
- Thằng Minh chết bầm, đau quá....
- Rát quá, tên Minh kia, dừng lại...

Khi tất cả đang chuẩn bị đồ đạc về thành phố thì Quỳnh lại phía Nhi, cái buồng chỉ còn 2 đứa, mấy tên kia đang chuẩn bị cơm phụ ngoại, Quỳnh nói:
- Xíu nữa mày đi với tao xíu nhé?
- Đi đâu? Mình sắp về rồi mà.
- Đi chút xíu thôi, 1 h mình mới lên xe mà....
- Này, mình đang đi đâu vậy?
Nhi hỏi Quỳnh khi 2 đứa đã đi được 1 đoạn xa căn nhà của ông ngoại.
Quỳnh khựng lại:
- Mày...có thích Minh không?
Giọng lạnh hơn những gì lạnh nhất, Nhi sững người trước câu hỏi của Quỳnh:
- Sao...mày lại hỏi thế?
- Tại sao à? - nhếch mép.
- ???
- Mày không thích anh Hải thì sao lại quen hả?
Nhi đứng hình, Quỳnh nói nó không thích anh Hải, làm sao Quỳnh biết được chứ:
- Mày nói vậy là sao?
- Hừ, tao biết hết rồi, mày không thích anh Hải, còn thân thiết với Minh của tao, 2 người tối qua bày đặt nắm tay nhau ngủ nữa cơ đấy.
Nhi vô cùng ngạc nhiên, mắt mở to ra tới cỡ không còn banh ra thêm được 1mm nào nữa.
" Chết rồi, Quỳnh thấy rồi sao? "
- Sao không nói gì đi chứ?
- ... - Im lặng.
- Có đúng là mày thích Minh?
Nhi giật mình, nó thích Minh sao??? Không thể nào như thế được:
- Mày đang nói lảm nhảm cái gì thế? Về thôi.

Nhi định đi thì...

Lên Đầu Trang


• LIÊN HỆ HỖ TRỢ ONLINE
Phone: [Sms]
Promaster@Gmail.Com
Wap Up | RobotsC-STATwapgame