XtGem Forum catalog
Giaitribay.Wap.Sh
HOMEKho truyệnGAME
CÔ ẤY...LÀ CỦA TÔI!
Xuống Cuối Trang

Vào vị trí chỗ ngồi trong rạp, nó khẽ ngồi xuống, mắt thì nhìn anh không nói được chữ nào, anh thấy thế liền hỏi:
- Sao nhìn hoài thế? Xem phim đi.
Nó vẫn nhìn anh rồi quay qua nhìn xung quanh, ôi sao mấy bé trong rạp mới dễ thương làm sao!
Quay 1 vòng, dừng lại tiếp tục nhìn anh:
- Anh ơi! Anh 19 còn em sắp 18 rồi đấy! Không phải con nít.
Anh nhìn nó rồi cho miếng bắp vào miệng, uống nước nghe rột rột.
Nó phụng phịu:
- Em tưởng anh cho em coi hành động hay đại loại là thế chứ...ai dè...
- Thì sao?
- Sao trăng gì? Anh nghĩ sao mình đi coi phim hoạt hình hả? Anh nhìn xung quanh đi có ai lớn như mình rồi còn vào đây xem mấy thứ này không?
- Có đấy! Ba mẹ của mấy đứa bé kìa! - anh lại tiếp tục với công việc ăn bắp uống coca của mình.
Nó thở dài dựa người hẳn vào ghế, khoanh tay lại tỏ vẻ giận dỗi.
NAh thấy thế liền cười hiền:
- Đừng nói là giận rồi nhá?
- Ừ đấy! - mât nhăn như khỉ ăn ớt.
- Chẳng phải lúc nào đi với anh cũng chỉ toàn hành động thôi sao, coi riết mấy cái đó không chán à?
- ....
- Em coi kìa, siêu nhân xuất hiện rồi, cũng có cảnh đánh nhau giống hành động đấy thôi.
Anh chỉ tay lên màn hình, nó nhìn anh trăn trối:
- Anh đúng là đồ khùng, đồ con nít, đồ lớn xác mà còn xem phim của trẻ 3 tuổi, đồ...
Chụt...
Lần thứ 2 nó bị hôn bất ngờ, lần này là Hải, chỉ là 1 cái phớt nhẹ lên làn da trên môi nó thôi nhưng cũng đủ cho nó đứng hình trong vài giây, anh hôn nó để ngăn không cho nó chưởi tiếp ( giống nhỉ???) làm ảnh hưởng tới mấy bé xung quanh, hên là chả bé nào nhìn thấy nếu không thì những bé ngây thơ như tờ giấy trắng ấy sẽ bị viết mấy dòng gì lên nhỉ???
Nó hơi đỏ mặt quay lên phía màn hình, anh nhìn nó cười thật tươi rồi cầm tay nó đan chặt vào tay anh. Nó thấy tay anh thật ấm áp nhưng mà có chút gì đấy rất lạ, nó nhớ lại lúc trên Đồng Nai nó và Minh cũng có nắm tay nhưng cảm giác lúc đó rất khác bây giờ. Nó cũng siết chặt mấy ngón tay của mình vào tay anh thầm nói trong đầu không được nghĩ đến cái tên ôn thần đấy nữa.

Đi ra khỏi rạp giống như thoát khỏi 10 năm bị táo bón, trong rạp nó hơi bị đau đầu bởi mấy cái cảnh siêu nhân xuất hiện khiến cho mấy tên nhóc loi choi cứ la hét om sòm.

Bây giờ anh & nó đang trong 1 quán cóc mà nó và anh thường hay ghé, tụi nó gọi nào là khoai tây chiên, há cảo chiên, tôm chiên, cá viên chiên, bò chiên...nói chung là 1 mớ đồ chiên vá cũng không quên 2 ly trà đá.
Anh và nó nhìn nhau trừng trừng đầy sát khí. Chả là chúng nó sợ đối phương ăn hết đấy mà. Và thế là chúng nó thi nhau nghiền nát từng miếng từng miếng, 5' sau đồ ăn trên bàn đã được dọn sạch.

2 người bây giờ thì lại đang đi dạo trên đường về nhà Nhi, chúng nắm tay nhau thật chặt dạo bước trên đường.
Ánh đèn đêm lung linh soi đường cho chúng đi.
Thỉnh thoảng có ngọn gió lướt qua phả vào mặt nó và anh đầy bụi.

Đến cửa nhà nó.
- Em vào nhé, anh về cẩn thận.
Nó định mở cửa bước vào trong thì bị anh gọi lại.
Anh nắm lấy tay nó, không gian như chết đứng, thời gian như dừng lại và...anh cúi xuống...dặt lên môi nó 1 nụ hôn ngọt ngào, chậm rãi.
Nó lặng người, nụ hôn thứ 2 trong cuộc đời nó ( mấy cái hôn phớt không tính ) dành cho 2 người khác nhau.
Sau 3 phút chìm trong chiếc hôn, anh thả nó ra, mặt hơi đỏ quay mặt sang chỗ khác:
- Em vào đi.
Nó nhìn anh thêm 3s rồi ậm ừ đi vào, mặt nóng ran.
Nó vào nhà, khép cánh cửa lại, bất giác sờ lê môi, tim đập liên hồi.

- Chị làm gì thế? Không vào vào hả?
Giọng của Hy vang lên gọi hồn Nhi trở lại.
- Ha...hả? Vào chứ!
Nó đi qua Hy khoảng 2 bước thì khựng lại, quay đầu lại phía nó:
- MẶt của mày...
Hy nghe nói thế thì giật mình, luống cuống đi vào phòng bị Nhi kéo lại:
- Đứa nào đánh mày?
Trên má Hy có vết đỏ của 1 cái tát, nhugn7 nó vẫn cười:
- À cái này...
- Nói. - Nhi gắt lên.
- Thật ra....
Hy ngồi kể lại mọi việc.
Là như thế này, nó đang đi trên đường về nhà bỗng có 1 đám con trai đi tới, là tụi thằng Hùng ý mà. Bọn hắn có 1 số đứa nói đừng đụng đến nó nhưng thằng Hùng đâu có nghe.
Hắn bước tới, Hy lùi ra sau mấy bước. Hắn khẽ nâng cằm con bé lên:
- Cô em xinh thật đấy, chả bù cho con chị nhỉ?
Khong 6biet61 hô nay con Hy nhát gan đi đâu rồi mà thay vào đó là 1 bé Hy dũng cảm, nó dám hất cái tay đang để trên cằm nó của hắn và cắn cho hắn 1 miang61 đau điếng, theo phản xạ, tên này đẩy Hy ra và chát ngay má nó.

Nhi nghe xong 2 tay nắm lại thành quả đấm " chẳng phải tao đã nói là đừng đụng tới con bé à? lần này tao sẽ không tha cho mày "
- Chết rồi! Cái con Hy sao nó hông kêu mình dậy đi học chứ ngủ như con heo ý....huhu chết ta gòy...
Nhi chạy xộc xuống khỏi giường, đồng hồ điểm 7h kém 5', nó tới trường bằng xe buýt mà 7h là vào tiết sợ không kịp ( ko kịp chắc lun chứ ).
Khi chuẩn bị xong hết định chạy 1 mạch chợt thấy đôi giày của Hy vẫn nằm ở ngoài cửa " Con bé chưa đi học sao? Ngủ quên à? "
Nó đá bay cửa phòng Hy 1 cái rầm:
- Con nhỏ kia, không đi học hả?
Nó la toáng lên nhưng đáp lại nó là 1 sự im lặng.
- Này! Hy?
Nó thấy con bé nằm trên giường chùm chăn kín mít, nó đi lại gần:
- Sao thế?
- Em... mệt quá...chắc hôm nay... em... nghỉ....
Nhi lấy tay sờ lên trán em mình:
- Ax nóng quá, ngoại ơi con Hy bị sốt....
Nó la toáng lên, ngoại chạy sang phòng Hy:
- Sốt hả? Nó có sao không?
- Không biết, trán nó nóng lắm.
- Thôi đi học đi, có ngoại rồi.
1 lần nữa nó nhìn lên đồng hồ, 7h10'
Nó chạy bán sống bán chết ra trạm xe buýt, hên thay chuyến xe tiếp theo vừa tới, nó liền leo tọt lên " tại con Hy mà mình trễ học, điên mất thôi, kiểu gì xíu nữa cũng được mời lên phòng giám thị ăn bánh uống trà cho coi."

Nhi đang đứng trước cái cổng trường màu xanh đóng kín mít, 7h45 rồi chứ ít gì.
Nó nhìn xung quanh " leo tường thôi "
Nghĩ là làm, nó chạy 1 vòng rồi dừng lại trước bức tường ở sân sau, nhìn tới nhìn lui rồi thảy cái cặp vào trong 1 cái bộp. Nó nhảy lên bám chắc vào thành tường rồi mon men lên và nó chạy vào 1 cái ạch, nó đã vào trường an toàn và cái vấn đề còn lại là làm sao để đi lên lớp mà không bị ông thầy giám thị phát hiện.
Nó toan đi được mấy bước thì khựng lại, quay ra đằng sau:
- Cái cặp mình đâu????
Nó cứ đi tới đi lui, gãi gãi cái đầu:
- Rõ ràng mình quăng vào đây mà, đâu rồi???
- Kiếm cái này hả?
Nó há hốc mồm nhìn người trước mặt đang giơ lên cái cặp iu dấu của nó:
- Trần...Huy Minh, sao cậu không đi học đi ở đây làm gì?
- Giống cậu thôi. - hắn thảy cặp lại cho Nhi thờ ơ đáp.
- Giống tôi là sao?
- Đi trễ, leo tường, được chưa?
Nhi nhìn hắn 1s rồi quay lưng đi:
- Cậu cứ ở đấy đi, tôi vào trước!
Chợt...
- 2 em kia, không vào học mà đứng đấy làm gì hả? Tính trốn học hả?
Ông thầy giám thị mặt khỉ từ xa quát tới, Nhi hoảng hốt.
Tự nhiên nó thấy giống như đang được đi máy bay, gió cứ thổi vèo vèo.
Thì ra Minh đang kéo nó chạy.
Nhìn thấy ông giám thị xa dần, cái giọng quát tháo kêu chúng đứng lại cũng xa dàntai5 vì Minh chạy nhanh quá, ông thầy đuổi theo không kịp, hắn chạy mà cứ lôi Nhi xoành xoạch.
Được 1 lúc, chúng dừng lại.
- Là chỗ cũ mà. - Nhi nhìn thấy sao cảnh vật nó lại quen thế.
- Ai nói chỗ mới đâu.
- Mà...sao mình phải chạy?
- Tôi không muốn xuống phòng giám thị vì tội đi trễ đâu.
- ... - Bó tay - vậy thôi tôi vào đây, cậu cứ ở đấy mà canh ông thầy đi, tôi không sợ.
Nhi định đi thì hắn kéo tay lại:
- Dù gì cũng trễ rồi, cúp đi?
- ... - Tròn xoe mắt nhìn hắn.
- Đi không?
- Đi đâu?
- Đâu cũng được.
Nó suy nghĩ, hôm nay không có tiết của bà chủ nhiêm mà có tiết của bà già khó tính, nó chợt nhớ bả nói tiết sau trả bài nó mà hình như nó chưa học bài thì phải.
Thế là:
- OK! Nhưng làm sao để ra? - nó hỏi.
- Vào sao thì ra thế.
- Ỳ cậu là leo tiếp.
Hắn gật đầu, công nhận 2 đứa này rảnh gớm, trèo tường vào trường rồi bị ông thầy rượt chạy 1 vòng giờ lại trèo ra, đúng là điên nặng!!!!!!!!!!

- Rồi! Giờ đi đâu đây?
Nhi nhảy ra ngoài trường, phủi cái tay.
Hắn suy nghĩ 1 hồi rồi:
- Chơi game không?
- Game?
Hắn gật đầu:
- Bây giờ mình đi tới khu giải trí.
- xa không?
- Không xa lắm.
- Đi bằng xe buýt hả?
- Không!
- Chứ bằng gì?
- Xe máy.
- Đâu ra?
- Tôi gửi xe ở ngoài, được chưa?

2 đứa phi vọt lên 1 cái xe tay ga ( nhãn hiệu là gì thì tg không biết )

Tên Minh thì chạy như điên ý, cho hắn lái xe chở nó có khi nó chết sớm hồi nào không hay, nhưng nó không hề sợ, nó thấy thích cảm giác này ( cảm giác mạnh ý mà ).

Tới chỗ ngã tư, chợt đèn đỏ, hắn thắng gấp 1 cái kít.
Và rồi Nhi mất đà ôm chầm lấy eo hắn, nó lập tức buông ra, mặt bỗng ửng hồng lên.
Minh thì lúc đầu hơi giật mình nhưng lúc sau thì khẽ bật cười.

- Cậu chết đi! Tên Minh đáng ghét.
- Cậu sắp chết thì đúng hơn còn ở đó mà la hét.
2 cô cậu nhà ta đang chơi bắn súng ý mà, sau 2 phút:
- Cậu thua rồi! Dở quá đi. - tên Minh chế giễu.
- Cậu ăn gian chứ bộ.
- Ăn gian hồi nào.
- Cậu nói bên kia có gì hay làm tôi quay sang thừa cơ tôi không bắn cậu bắn tôi tới tấp.
- Ai kêu dễ dụ.
- Gì chứ?

Bỗng Nhi khựng lại.
- Cái gì thế?
Minh thấy nó lạ, bèn hỏi. Nó chỉ tay về phía trước:
- Kia...có phải anh Hải không?
Minh chợt nhìn theo tay nó.
LÀ Hải đi cùng 1 cô gái nào đó rất đẹp, Minh lên tiếng:
- Là chị Tú.
- Chị Tú?
- Chị ấy thích anh Hải. - hắn nhìn tới chỗ Hải và bà chị tên Tú kia.
Nhi quay phắt sang nhìn hắn, hắn vẫn đang nhìn 2 người kia.
HẢi lúc này mặt lạnh thấy rõ.
Cả 4 chạm mắt nhau.

*******

Tất cả đứng sững lại.
Cái người tên Tú hình như không biết chuyện gì đang xảy ra, chị ta hớn ha hớn hở kéo Hải chạy sang chỗ Minh & Nhi.
- Hey Minh! Lâu rồi không gặp nhỉ?
- Chào chị. - Minh cười chào lại như 1 phép lịch sự.
Nhi nhìn Hải như muốn hỏi cái quái gì đang xảy ra thế? Hải chỉ lạnh lùng nhìn Nhi " Sao em lại đi cùng Minh?"
- 2 người...sao lại đi chung? - Minh lên tiếng như muốn hỏi giùm thắc mắc trong đầu Nhi đồng thời phá tan cái bầu không khí ngột ngạt đang bao trùm.
Chị ta tươi cười khoác tay Hải:
- Chị với anh Hải đang quen nhau mà! Hỏi lạ ghê.
Nhi & Minh bất ngờ, mắt căng to, đồng thanh:
- Quen nhau?
- Ừ! - chị ta cười tươi hơn hoa ( héo )
- Thật không anh Hải? - Minh nhìn Hải nghi ngờ.
Hải không nói gì, lạnh lùng đút 2 tay vào túi quần nhìn sang hướng khác.
- Vậy là thật?
- Chứ sao? Bộ tưởng chị lừa chú em à? - chị ta bĩu môi nói.
Chợt chị ta nhìn qua Nhi:
- Còn đây là...? Bạn gái em hả Minh?
Minh định mở miệng nói thì Nhi cắt ngang:
- Đúng! Tôi là bạn gái của cậu ấy.
Lời nói của Nhi khiến Minh & Hải lập tức quay sang nhìn nó.
Nhi tiếp:
- 2 người ở lại chơi vui vẻ nhé! Chúng tôi về trước.
Nói rồi nó cầm tay Minh kéo đi.
Bà chị Tú gọi lại:
- Tới đây rồi đi chơi chung cho vui.
- Xin lỗi nhưng chúng tôi không rảnh.
Nó ngoái đầu lại nói, không quên nhìn Hải bằng 1 ánh mắt sắt đá.

Hải & bà chị tên Tú ở lại nhìn bóng 2 người khuất dần.
Chị ta nói:
- Không ngờ bạn gái Minh lại tầm thường thế nhỉ?
Hải lạnh lùng:
- Nhi không tầm thường.
- Không tầm thường cái gì? Dáng không đẹp, mặt không xinh.
- Cô thì có mấy cái đó chắc.
- Ơ....
- Còn nữa...cái này bao giờ thì kết thúc.
- Chẳng phải cậu đã để chúng ta quen nhau trong 1 ngày để tôi có thể quên cậu sao?
Hải nhìn bà chị vẫn vói đôi măt lạnh lùng, cười nhạt:
- Sao tôi mong bây giờ hết ngày rồi ghê.
Rồi anh hất tay chị ta ra khỏi người anh, đi trước.

Chị ta đã đề nghị Hải là nếu như làm bạn trai chị ta trong 1 ngày thì từ nay về sau sẽ không bao giờ làm phiên anh nữa, đương nhiên chuyện này không được để ai biết. Và chị ta cũng chẳng biết là Nhi đang là bạn gái của anh.

Nhi lôi Minh ra khỏi khu giải trí, dừng lại ở 1 cái hồ nước gần đấy.
No ngồi xuống bên thành hồ, Minh ngồi theo:
- Buồn à?
- Không buồn lắm. - nó khẽ cười.
- Không buồn lắm là sao?
Vì nó không biết nó có thích anh Hải hay không và cảm giác lúc này cứ giống như nó đang bị phản bội.
- Anh Hải quen với chị ta sao?
- Thì hồi nãy chị ta cũng nói thế mà.
- Sao anh Hải không nói gì nhỉ?
- Là thật thì nói có nghĩa gì đâu.

1 lúc sau...
- Nhi này... - Minh lên tiếng.
- Gì?
- Chắc anh Hải cũng giận lắm nhỉ?
- Sao lại giận? - nó ngây thơ đến mức đấy bà con ạ.
- Thì việc cậu đi chung với tôi thôi cũng đủ để anh ấy giận rồi mà cậu còn nói tụi mình đang quen nhau nữa...
- Thì sao? Chẳng phải anh ấy với chị ta cũng đang quen nhau sao?
- Cậu...nói thế để anh Hải tức?
- ... - không nói gì, ý nó đúng là như thế.
- Về thôi!
Minh bỗng đứng phắt dậy, đi ra phía gửi xe, nói nhưng thoáng nét buồn

*******

9h tối....
- Nhi đi ra mua giùm ngoại chai nước rửa chén đi.
- Oh.
Nhi uể oải đáp rời chiếc ghế thân yêu cùng bộ phim đang tới hồi gay cấn.
Nó bước xuống cầu thanh ở lầu dưới thi bỗng khựng lại.
Hải đang đứng trước mặt nó.
- Chuyện hồi sáng...không phải như em nghĩ đâu.
Anh khẽ lên tiếng.
- Em nghĩ gì? - nó dựa người vào thành lan can.
- Thật ra anh với cô ta chỉ quen nhau trong ngày hôm nay thôi.
- Tại sao?
- Cô ta nói cô ta thích anh và cần 1 thời gian để quên anh.
- Quên mà quen nhàu à?
- Không phải thế, cô ta nói nếu như cho cô ta 1 ngày ở bên anh thì cô ta sẽ không làm phiền anh từ nay về sau.
- Anh được nhiều người yêu thích quá nhỉ?
Nói rồi nó quay lưng đi, Hải nắm tay nó kéo lại, ôm chặt lấy người nó:
- Nếu em giận thì đừng giận nữa.
Nó không nói gì.
- Em có biết khi em nói em là bạn gái của Minh anh điên như thế nào không hả?
Nó vẫn không nói gì.
- Sẽ không có lần sau đâu, vì thế em đừng giận nữa.
Nó khẽ đẩy anh ra:
- Em phải đi mua đồ cho ngoại, anh về đi.
- Anh đi cùng em nhé!
- Không cần đâu.
Nó bước xuống được thêm mấy bậc thang nữa thì có 1 bàn tay kéo nó lại. Hải 1 lần nữa ôm chặt lấy nó, 1 tay ở trên lưng nó còn 1 tay đặt trên đầu nó, nhắm ghiền mắt và...đang hôn nó.
Nó ngạc nhiên căng to đôi mắt đen của mình, lưỡi chạm lưỡi và dần dần nó nhắm mắt lại chìm vào chiếc hôn của anh nhưng nó chợt nhận ra...nó....chẳng có cảm giác gì cả.

Từ xa, 1 bóng đen đã nhìn thấy tất cả và khẽ quay lưng bước đi...

*******

Sáng hôm sau....

Say khi đánh zzz tới giờ ra chơi, vì cái bụng nó biểu tình nên Nhi phải tỉnh dậy để tới hành trình đi ăn.

Nó đi được tới cửa thì gặp Quỳnh.
Nhi định đi ngang qua Quỳnh thì Quỳnh lên tiếng:
- Tao nói chuyện với mày 1 chút được không?
- Tao không rảnh. - nó lạnh lùng đáp rồi lướt ngang qua Quỳnh.
Bỗng Quỳnh nói lớn lên:
- Tao sẽ chuyển trường.
Nhi khựng lại, Quỳnh tiến lại gần nó:
- Tao sẽ theo ba mẹ ra Hà Nội học.
- Thì sao?
- Trước khi đi tao...muốn xin lỗi mày vì những chuyện đã gây ra cho mày.
Nó không nói gì.
- Tao muốn mày tha thứ cho tao, được chứ?
- Nếu tao nói không? - vẫn cái giọng lạnh lùng ấy.
quỳnh cúi gằm mặt xuống đất, khẽ cười nhạt nhưng 1 giọt nước mắt lại vô tình rơi xuống;
- Cũng không sao, dù sao tao cũng chỉ muốn xin lỗi mày thôi & tao muốn nói...khi ra Hà Nội rồi...tao sẽ nhớ đến tụi bay.
Rồi Quỳnh quay người đi về phía trước, Nhi nhìn theo.

-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitribay.wap.sh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitribay.wap.sh – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------

Tại cănteen.
Nhi cứ nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì mà không ăn, Linh thấy thế liền huơ huơ tay trước mặt nó:
- Mày sao thế?
- Sao là sao? - vẫn ngồi im không nhúc nhích.
- Sao không ăn đi mà thẫn thờ gì thế?
Nhi ngước mặt lên nhìn Linh rồi nhìn Hoa ( không nhìn 3 tên kia nhá bà con mặc dù ngồi chung bàn ):
- Con Quỳnh vừa nói chuyện với tao.
- Nó nói gì? - Hoa.
- NBo1 xin lỗi tao vì những chuyện đã làm với tao và...nó nói sẽ chuyển ra Hà Nội.
- Gì? - 2 đứa bạn của nó đồng thanh.
- Tao không biết phải làm sao nữa.
- Có lẽ cậu nên tha thứ cho cậu ta đi. - Tài bỗng lên tiếng.
Nhi nhìn sang Tài:
- Nên không?
Tài gật đầu, Nhi nhìn sang 2 đứa bạn nó cũng khẽ gật đầu và nó cũng khẽ cười, dù sao đi nữa thì những gì Quỳnh làm với nó cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả.

Bỗng nó có điện thoại.
- Anh Hải à?
- ...
Không biết Hải nói gì mà Nhi chợt bật cười.
Minh bỗng đứng phắt dậy, lạnh lùng:
- Tao lên lớp trước đây.
Hắn đi ngang qua Nhi mà không nhìn nó lấy 1 cái, Nhi nhăn mặt nhìn theo chả hiểu gì cả rồi nó chợt nhìn xuống Hoa, hình như con bạn nó đang có chút buồn...

Ra về....
Xe của thư kí nhà Quỳnh đang đợi nó trước cổng.
Tài xế mở cửa xe cho nó.
Quỳnh chưa lên xe vội, nó quay đầu lại nhìn trường lần cuối, khẽ lăn 1 hàng nước mắt.
Nó bước lên xe, chợt...
- Quỳnh!
Quỳnh vội chạy ra khỏi xe, trước mặt nó là 3 đứa bạn thân.
- Đi vui vẻ nhé! - Nhi cất tiếng.
- MÀy tha thứ cho tao chứ?
Nhi gật đầu, Quỳnh ôm lấy nó, lại khóc, thấy thế HOa và Linh cũng đi tới ôm lấy 2 đứa bạn, cũng khóc.
Tất cả đều khóc, riêng Nhi nó chả thể nào khóc nổi.
- Giữ liên lạc nhé.
Quỳnh buông tụi bạn ra, nước mắt tèm nhem. Nó bước vào xe, đầu vẫn nhìn tụi bạn không ngớt mặc dù xe đã chạy được 1 đoạn xa.
Nhi, Hoa & Linh nhìn theo, lòng buồn vì không được nhìn thấy con bạn mỗi ngày nữa.
- Buồn quá.
- Ừ!

Hôm nay như thường lệ, nó bắt xe buýt về nhà, lòng vẫn buồn khó tả.
Nó định lôi diện thoại ra nghe nhạc thì nó chợt phát hiện kế bên nó là 1 chàng trai rất quen.
- Chào bà chị. - tên ngồi kế nó khẽ vẫy tay chào.
Nó cười trừ:
- Haha...chào!
Nó quay mặt sang chỗ khác, mặt nhăn nhó " đúng là xui xẻo mà "
Bảo giật ngay điện thoại trên tay nó, nó quya lại:
- Gì thế?
Hắn không nói gì, bấm số gì đấy rồi lại lôi điện thoại của hắn ra:
- Vậy là tôi có số của bà chị rồi nhé!
Nó giật điện thoại lại thô lỗ " đúng là điên "
- Con bồ cậu đâu.
Nó cắm earphone vào tai, hỏi.
- Bỏ rồi.
Nó quay phắt sang nhìn hắn:
- Đẹp thế mà bỏ hả?
- Làm gì mà bà chị ngạc nhiên thế, trước giờ tôi phải đá nhiều đứa như thế rồi.
Nhi nhắm mắt lại "Thứ lăng nhăng khó ưa "
Hắn tỉnh bơ lấy 1 sợi dây trên tai Nhi gắn vào tai hắn.
Nhi không nói gì, chỉ liếc hắn như muốn ăn thịt.

Tới trạm gần nhà nó, nó định xuống thì Bảo nắm tay nó lại:
- Đi đâu thế?
- Về nhà chứ đi đâu? Hỏi hay nhỉ.
- Ai cho?
Nhi ngờ người " hơ còn có vụ đó nữa hả? "
- Bỏ...bỏ ra.
Hắn kéo Nhi gồi lại xuống ghế.
Xe chạy tiếp, Nhi chỉ biết trố mắt nhìn mà không biết gì cả.
Tên Bảo lên tiếng:
- BÀ chị đi đây với tôi 1 tí.
- Đi đâu chứ? - nó gằn giọng.
- Đừng khó chịu như thế, đi rồi biết.
" Grừ ta sẽ giết mi vào 1 ngày nào đó, chứ không phải hôm nay"

Hắn lôi Nhi tới trước 1 tòa cao ốc giữa trung tâm thành phố, Nhi tự nghĩ ssao nãy giờ lại ngoan ngoãn cho hắn lôi đi thế nhỉ?
Bỗng nó chợt nhận ra sao cái tòa nhà này quen thế?
Hắn kéo Nhi vào thang máy, bấm tầng số 9. Nó lại thấy quen nữa nè.
Rồi cả 2 dừng lại trước cái số nhà 903.
Nhi há hốc mồm bắt đầu nhớ lại " là nhà cảu tên Minh mà "
- Cậu...đưa tôi tới đây làm gì? - nó hoảng hốt hỏi.
- Tới nhà anh trai tôi ăn cơm.
" Anh trai? Khoan đã...Trần Huy Bảo...Trần Huy Minh...ơ...ơ...không lẽ...."
Cạch.
Tiếng cửa mở ra, nó ngơ ngác nhìn người đứng trước mặt nó cũng đang giống nó:
- Trần...Trần...Huy Minh!
- Trần...Trần..Huy Minh!
Bảo quay sang nhìn Nhi:
- 2 người biết nhau à?
- À...chút chút!
Minh lạnh lùng nhìn Bảo:
- Sao tới đây?
- Em tới không được hả?
- Tới sao còn dắt theo con nhỏ này?
Bảo bỗng kéo Nhi lại gần, khoác tay lên vai nó:
- Bạn gái em đó, thấy sao?
Nhi há hốc mồm quay phắt sang nhìn Bảo, Minh khó chịu nhíu mày nhìn sang cậu em của mình, cả 2 đồng thanh:
- Bạn gái?
Bảo ngơ ngác nhìn 2 người.
Nhi hừ lên 1 tiếng:
- Ăn nói đàng hoàng nhá, ai bạn gái ai hả?
- Thì từ giờ chị là bạn gái tôi.
- Cậu đang mê sảng đấy à? Có cần tôi gọi bác sĩ không?
Minh chen vào:
- Có giỡn thì cũng vừa phải thôi.
- Em không giỡn, em...
Chưa để em mình nói hết, Minh chặn ngang:
- Tới đây làm gì?
- Ăn cơm. - Bảo gỏn lọn.
- Cơm đâu mà ăn, về đi.
- Không về.
- Gì đây?
- Em mới cãi nhau với ba.
- Nữa hả?
- Anh hỏi nhiều quá.
Nói rồi Bảo đẩy Minh sang 1 bên đi vào trong.
Nhi cười gượng gạo:
- Tôi...về nhé!
- Không về ở đây làm gì?
Hắn lạnh lùng, Nhi bĩu môi:
- Hứ! Ai thèm ở lại chứ.
Nó quay lưng đi thì Bảo chạy ra nắm chặt lấy tay nó trước cái gương mặt biểu hiện không được tốt lắm của Minh.
- Ai cho bà chị về?
- Gì đây? - Nó vung tay ra khỏi Bảo.
- Bà chị ở lại đây đi.
Mặt Nhi méo xệch, đường đường là 1 Lê Thanh Nhi không sợ trời không sợ đất chỉ sợ bà ngoại vác gậy ra rượt mà phải nghe lời thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch này hả????
Nó chống nạnh:
- Này! Tôi lớn hơn cậu 1 tuổi đấy, tại sao tôi phải nghe lời cậu chứ? Tôi thích ở hay về đó là chuyện của tôi. Cậu em đừng có mà ra vẻ này nọ kêu tôi làm cái này làm cái kia nhá! Nãy giờ tôi để yên cho cậu lôi tôi tới đây mà không nói gì là may lắm rồi đấy. Tôi...
Định nói thêm thì 1 giọng nói vang lên từ đằng sau:
- Con gái gì mà nói nhiều quá.
Nhi quay phắt người lại:
- Anh Hải.
Là Hải, Tài & Quân, trên tay bọn hắn còn có thêm mấy bịch gì đấy.
- Sao em lại ở đây? - Hải hỏi, đôi lông mày nhíu lại.
- À...em định về nhà thì bị thằng nhóc này lôi tới ( chỉ Bảo)
bảo khoanh tay dựa lưng vào tường:
- Các anh...quen chị ấy à?
Tài cười:
- Tất nhiên, anh còn học chung lớp với Nhi nữa mà.
- Em quên chị ấy cũng học ở Bạch Dương nhỉ ( Nhìn vào đồng phục của Nhi ) còn anh Hải...?
Hải quàng tay lên vai Nhi, tình tứ:
- Anh với Nhi đang quen nhau.
- Hả? - Bảo há hốc miệng tưởng chừng như không thể thu lại được nữa.
Minh lạnh lùng quay người đi vào trong nhà:
- Đem đồ tới thì vào nấu đi, đứng đây làm gì?
- Vào thôi.
3 tên nhí nhố đẩy Nhi vào trong, Nhi cản lại:
- Em phải về nhà.
- Ở đây chơi 1 tí thôi rồi ăn cơm luôn. - Hải ghé sát mặt mình vào Nhi.
- Ngoại sẽ la mất.
Hải lôi điện thoại ra, bấm số, đợi và:
- Con chào ngoại, ngoại khỏe không ạ?
- ....
- Dạ. Ngoại ơi, con đưa Nhi đi chơi 1 lát nhé?
- ....
- Dạ.
Hải hớn hở quay mặt sang Nhi:
- Ngoại cho rồi.
Nhi cười mà mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
Hải và Tài xách đồ vào trong bếp.
Quân ngồi phịch xuống ghế sofa cạnh Bảo:
- Đua xe không? Lâu rồi anh em mình không chơi rồi.
- Em không có hứng.
Đáp lại sự hứng khởi của Quân lại là khuôn mặt bí xị như con nít mới bị giật kẹo cảu Bảo.
- Sao thế?
Trong 1 giây Bảo ngước lên nhìn Nhi đong đứng soi mói cái bình hoa rồi lại nhìn xuống cái gối mình đang ôm:
- Không có gì.

*******

Minh quay sang nhìn Nhi:
- Này! Cậu ngồi im 1 chỗ không được hả? lòng vòng 1 hồi chạm bể đồ bây giờ.
Nhi thầm nguyền rủa Minh rồi lon ton chạy vào bếp, Hải & Tài hiện giờ đang là 2 đầu bếp chính, nó chen vào giữa:
- Cần em phụ gì không?
Tài quay sang nhìn nó cười:
- Cậu thì làm được gì?
- Tôi nấu ăn hơi bị ngon đấy nhá!
Nó thấy bị coi thường thế là vỗ ngực khoe tài nhưng nó chợt quê độ khi 1 giọng nói cực kì đáng ghét vang lên:
- Mới bữa nào cậu còn nói cậu không biết nấu ăn mà.
- Ờ...thì... - nó đưa chân qua lại.
Hải ấn nó ngồi xuống bàn ăn cạnh bếp:
- Giờ em ngồi yên cho anh được chứ?
Nó gật gật cái đầu y như con lật đật.
Rồi có 1 rổ rau từ đâu bay tới hạ cánh trước mặt nó, nó quay đầu lại, phi công lái rổ rau đấy không ai khác chính là Tài:
- Lặt rau giùm đi!
Không quên tặng cho Nhi 1 cái nháy mắt đầy quyến rũ, Tài tiếp tục công việc.
Nhi cứ nhìn chằm chằm vào rổ rau, chốc chốc lại lấy 1 cọng lên coi rồi lại thả xuống, nhìn tiếp.
2' sau, nó giật giật vạt áo của Hải đang định lấy chai tương ớt trên bàn.
- Gì thế?
Hải nhìn xuống nó, nó không ngước lên nhìn Hải mà vẫn "đắm đuối" vào rổ rau.
Hải chợt bật cười khiến làm chết ngay con cua vừa mua về không biết định làm món gì ( hơi wa' ):
- Anh biết ngay là em không biết làm mà.
- Anh chỉ em đi.
- Thôi, không cần, em cứ ngồi đó đi.
Rồi HẢi cầm rổ rau đi lại phía Minh, Quân & Bảo đang thản nhiên xem phim uống nước ngọt, còn gác chân lên bàn nữa chớ:
- 3 thằng kia, rảnh thì ngồi lặt rau đi.
Ngay lạp tức, 6 con mắt ngước nhìn lên Hải như muốn trăn trối "em không biết làm" hay "phim đang tới hồi gay cấn", đại loại là thế.
- Không nói nhiều, lặt đi.
Hải cho rổ rau yên vị trên bàn rồi đi lại vào bếp.
3 thằng à nhầm 3 chàng nhà ta nhìn nhau không chớp mắt.
Quân bỗng đứng dậy:
- Hiếm khi có mặt đông đủ, gọi Linh tới luôn nhé!
Nhi đứng dậy hưởng ứng:
- Tôi sẽ gọi cho Linh.
Cả 2 bấm số.
Minh và Bảo lại nhìn nhau.
- Nhìn gì? Làm đi. - Minh ra lệnh cho em mình.
- Sao lại là em.
"Cốp" "cốp"
2 cái cốc đầu dành chó anh em nhà họ Trần.
- Khổ bay lắm, cứ như vậy thì chừng nào mới có cnah ăn.
Rồi Tài cầm rổ rau vào bếp tự xử.

Quân cho điên thoại lên bàn:
- 15' để Linh tới, nấu phần cho nàng luôn nhá!
Nhi cúp máy, xụ mặt:
- Hoa không tới được, nó phải đi sang nội với nhà nó.

Đồ ăn được trưng bày lên bàn, rất nhiều món đẹp mắt mà không biết có chất lượng hay không.

Có tiếng chuông cửa, Linh tới.
Linh cười tươi chào mọi người thật rạng rỡ & dừng lại ở Bảo:
- đây là......?
- Em trai Minh, tên Bảo. - giải thích cho Linh & kèm theo là 1 cái hôn lên má, tên Quân này ranh lắm.
Linh lại cười kèm theo là cái nháy mắt:
- Chào cậu em, đẹp trai nhỉ?
Bảo cười cười chào lại:
- Chào chị xinh gái.
- Cảm ơn nhé!
Quân kéo tay Linh về phía mình:
- Thấy nó dễ thương định cưa cẩm đấy hả?
- Đâu có đâu, nhưng nó đẹp trai thật đấy. - Linh cứ nhìn Bảo mà khen mặc kệ cho ai kia đang bắt đầu cau có.
Nhi thấy thế liền chọt vào:
- Này, khen đứa con trai khác trước mặt bạn trai mình là không được đâu đấy.
- Coi cái mặt thằng Quân kìa. - Hải quàng tay qua cổ Nhi.
- Ghen rồi, chẹp! - Tài khoanh tay dựa lưng vào tủ lạnh.
Linh tròn mắt:
- Ghen?
- Ngốc thật đấy. - Tài khẽ cười.
Linh cũng chợt bật cười, nó đang vui, Quân ghen tức là Quân thích nó thật.
Nó chạy lại khoác tay Quân khi thấy hắn với bộ mặt giận dỗi:
- Thôi, đừng thế mà, năn nỉ đấy!
Thấy Linh trong bộ dạng như thế này, thật tình Quân không tài nào giận được nữa, hắn nhéo mũi Linh:
- Có ai giận đâu chứ.

Khi đã đánh chén no nê hết đống thức ăn & dọn dẹp sạch s4, cả bọn xúm nhau lên phòng khách.
- Kiếm trò gì chơi đi!
Ngẫm nghĩ 1 hồi, Bảo búng tay cái " tách":
- Chơi bốc thăm đi.
- Huh?
Cả bọn nhìn Bảo khó hiểu.
Hắn giải thích:
- Thế này, ở đây có 1, 2...7 người. Chúng ta sẽ lấy ra 7 mảnh giấy nhỏ. Trong 7 mảnh giấy đó sẽ có 1 mảnh có 5 ngôi sao, ai bốc trúng mảnh giấy đó sẽ được ra lệnh cho những người bốc trúng mảnh giấy trắng làm 1 việc gì đấy, hiểu rồi chứ?
- Rồi, bắt đầu nhé!

7 đứa thận trọng mở tờ giấy của mình vừa bốc xong và 1 giọng cười của 1 con thú vang lên:
- Hahahahhhaahahhahhahahha...5 sao nè!
Người có cái giọng cười $%$#@$ là Quân.
6 người còn lại xị mặt thảy mảnh giấy trên tay mình ra.
- Cậu thắng rồi hả? Đừng bắt tôi làm gì đấy! - Linh phụng phịu cầm tay Quân.
- Tất nhiên rồi!
- Này! Ăn gian, tưởng là bồ bịch thì thế hả? - Bảo bức xúc.
- Thì so? Anh mày thích chọn ai là quyền của anh mày nhá! để coi...
Nói rồi Bảo xoa xoa cái cằm đưa mắt đảo qua đảo lại & dừng ngay ở giữa 2 người: Nhi & Hải.
- Gì đây? - Nhi nhìn cái mặt gian hiểm thấy rõ của Quân liền nghi ngờ.
- 2 người... - Quân chậm rãi - đang quen nhau mà...đúng không nhỉ!
Tất cả trố mắt nhìn Quân:
- Định giở trò gì đây?
- 2 người...cho chúng tôi xem phim tình cảm trực tiếp đi.
Nhi & Hải nhìn Quân nhăn mặt không hiểu nổi.
- Là..hôn nhau ý.
Quân dứt lời, cả đám lại nhìn Quân, Linh thì tất nhiên về phe bạn trai mình rồi:
- Ờ...mà phải là hôn môi nữa nha!
Nhi đỏ mặt:
- Gì chứ? Hôn gì mà hôn...kiếm...cái khác đi!
- Không! đâu có cái luật cấm thế đâu.
- Nhưng...
Hải bịt miệng không cho Nhi nói tiếp bằng 1 nụ hôn.

Xung quanh im lặng.

Ngoài Linh & Quân đang tích cực hưởng ứng thì lại có 3 khuôn mặt biểu hiện đang không được tốt cho lắm.

1 tên thì lạnh lùng dựa người vào ghế nhìn ra ngoài ban công - Minh. Hắn không muốn nhìn thấy cảnh này, bên trong hắn giống như đang có hàng ngàn con dao cứa vào tim. Cảm giác khó chịu tột cùng giống như tối hôm qua, khi Nhi & Hải cũng hôn nhau trên cầu thang.

2 tên còn lại thì nhìn trực diện luôn.

1 tên nhìn nhưng khuông mặt lại không cảm xúc, giống như vô cảm - Tài. Bên trong hắn thì không rõ nhưng chắc chắn là đang rất hỗn độn, hắn cũng muốn không nhìn giống ai kia lắm nhưng con mắt khogn6 thể rời khỏi 2 người trước mặt.

1 tên thì biểu hiện vẻ khó chịu ra ngoài - Bảo. Hắn không che giấu được cảm xúc của mình nên 2s sau hắn đứng dậy đi vào nhà bếp uống nước.

Hải buông môi Nhi ra sau 10s, quay sang nhìn Quân:
- Được rồi chứ? Chơi tiếp nhé!
Bảo ngồi xuống lại nhưng tâm trạng của cả 3 tên vẫn y nguyên không thay đổi.
Má Nhi đỏ ửng, cũng đúng thôi, hôn trước mặt nhiều người thế này mà.

Lên Đầu Trang


• LIÊN HỆ HỖ TRỢ ONLINE
Phone: [Sms]
Promaster@Gmail.Com
Wap Up | RobotsC-STATwapgame