Xuống Cuối Trang
Nó, Hạ Băng và đám người kia giờ đang ở trong một nhà kho lớn, bụi bặm vươn đầy, đồ đạc chất đống nhưng không gian còn rất rộng.
Họ đẩy nó vào và xô mạnh xuống nền, cánh tay bị quật mạnh vào cạnh bàn, đau điếng, nó đứng dậy.
_Cuối cùng cô muốn gì ở tôi?
_Tao muốn mày tránh xa Nguyên Khang ra, đừng làm tổn hại anh ấy.
_Nực cười, nên nhớ, người làm anh ấy bị thương là cô.
Hạ Băng đưa tay bóp mặt nó, bàn tay bấu chặt vào hai bên má, người run lên vì giận dữ.
_Mày láo, anh ấy là của tao, cấm mày mở miệng gọi anh ấy thân mật như vậy.
Nó nắm chặt tay Hạ Băng hất mạnh ra.
_Đừng cố gây sự với tôi, Nguyên Khang chẳng của ai cả.
_Chỉ vì đứa mồm mép, chẳng ra gì như mày mà anh Khang bị thương.- nhỏ nhanh tay đẩy mạnh Yun vào tường, bỗng dưng Yun thấy khó thở vì bị tức ngực, phổi va đập mạnh khiến nó càng đuối sức hơn.
_Đủ rồi đấy, đừng hạ thấp bản thân vì sự ghen tuông mù quáng đó nữa.- nó vẫn thản nhiên như không.
Hạ Băng quay về phía cửa đang đóng, hét lớn.
_Các người giữ tay con điên này lại cho tôi.
Tức thì hai tên bước vào giữ chặt tay nó lại, nó cố giẫy giụa nhưng vô ích, hai tên này quá khoẻ.
Hạ Băng xoay xoay mấy ngón tay, lúc này mà hành hạ nó thì Nguyên Khang đâu thể ngăn cản, nở nụ cười thâm hiểm rồi nhỏ bước đến gần.
“BỐP”- Hạ Băng tát mạnh vào mặt nó, những ngón tay nõn nà hằn lên gương mặt trắng hồng.
_Cái tát này vì mày làm anh Khang bị thương.
“BỐP”- lại một cái tát không thể chống cự.
_Cái này vì mày làm tao chướng mắt.- rồi nhỏ bật cười lên sung sướng. Mở cửa nhìn ra mấy tên còn lại, lại một ý nghĩ tàn ác sắp được thực hiện.
_Các ngươi vào trong đó đi.-bọn họ răm rắp làm theo, nhỏ đi ra ngoài, ngó lại bên trong-Cho các người, muốn làm gì nó thì làm.- rồi nhỏ bỏ đi, bỏ lại căn phòng một đứa con gái và 5 gã thanh niên khoẻ mạnh.
Bọn chúng ngu ngơ nhìn nhau rồi một tên cất lời:
_Tiểu thư vừa cho tụi mình đúng không tụi bây.
_Chứ còn sao nữa, nhìn con nhỏ cũng thơm quá chứ.- một tên đáp lời, nhìn nó bằng ánh mắt thèm thuồng. Một đứa con gái xinh đẹp, nét mặt thiên thần cuốn hút thế kia thì làm sao cơ chứ.
Yun bắt đầu dâng lên nỗi sợ hãi, sao lại ra thế này, ở đây thì chẳng ai giúp đỡ được nó rồi.
Tên ban nãy đang định tiến gần lại nó thì bị một tên tóc nâu ngăn cản.
_Mày đừng làm bậy, nghe nói nó là bạn gái cậu chủ đấy.
_Ôi dào, nghe nói thôi mà, cậu chủ sao có bạn gái được, tiểu thư cũng cho phép rồi sợ gì.- hắn hất tay tên tóc nâu ra và tiến gần nó hơn.
Nó ngồi sát vào góc tường, ánh mắt bình thản nhưng lòng đang rất sợ, đôi má hồng hơi sưng lên vì bị tát, tay đang bị trói chặt, không thể làm gì được.
_Tránh xa tôi ra, ghê tởm.- nó hét lớn vào mặt tên đó, trút khả năng mạnh mẽ cuối cùng còn sót lại.
_Ngoan nào cô em- nhìn bốn tên còn lại cũng đang thèm khát- tao trước rồi đến tụi bây. Cô em ngoan, vui thì anh thưởng cho mà.
Hắn đưa tay vờn trên khuông mặt xinh đẹp, nó lách người qua bên, hắn lại vuốt ve lần nữa, nhắm mắt lại ngửi mái tóc nó, mỉm cười tận hưởng thú khoái lạc, gương mặt đê tiện vô cùng.
_Tôi bảo tránh ra…- người nó đã bắt đầu run lên, làm sao để thoát khỏi đây được, mồ hôi ứa ra vì suy nghĩ, hơi thở của tên đó phả vào gáy, nó rợn người, khoé mắt long lanh nước, không thể như vầy được...
Chap 29
Tên đó lại đưa tay vuốt ve làn da mịn màng của nó, ánh mắt điên dại đó như thiêu chết tư tưởng được cứu thoát của Yun. Người nó rã rời, nãy giờ mấy tên này cứ lôi kéo, sức ai cũng khoẻ, giờ tay còn bị trói chặt, đến suy nghĩ còn khó khăn huống hồ chạy thoát.
Khắc Minh vừa vào đến cổng bà v ú đã hớt hải chạy tới.
_Cậu Minh ơi, cô bạn gì của cậu đang bị tiểu thư nhốt dưới kho với mấy tên tay sai của ông chủ đấy.
_Bao lâu rồi.- cậu hiểu ra sự việc, bước nhanh, lòng lo lắng tột độ, bà v ú cũng chạy theo, cậu không ngờ mới đây ba cậu đã gọi nó đến nhà.
_Vừa nãy thôi cậu, không nhanh thì cô gái ấy nguy mất.- bà v ú theo sau cậu, bà thừa biết tính nết Hạ Băng nên lo lắng cho nó vô cùng.
Cậu không thể chỉ đi được nữa, chân chạy thật nhanh, lòng nóng lên như lửa đốt, nó nhất định không được làm sao, dù gì cũng vì dính đến cậu nên nó mới bị đến đây, tại cậu hết.
Những suy nghĩ mông lung áp đảo tâm trí Khắc Minh, cậu chạy vụt qua Hạ Băng mà chẳng hề biết. Nhỏ hoảng hồn chạy theo, không ngừng gọi.
_Anh haiiiiii.
Cậu nghe thấy tiếng gọi nhưng đến cứu nó quan trọng hơn, chân chạy mà như chẳng hề chạm đất. Xuống hầm cậu đẩy mạnh cánh cửa, thấy tên đó đang đưa mặt lại định hôn nó thì lập tức lao đến.
“Binh”- Khắc Minh túm cổ áo lên và cho một cú đấm trời giáng vào tên đó. Hắn ngớ người, khoé môi bật máu, luống cuống quỳ xuống xin tha tội.
_Cậu chủ, xin cậu bỏ qua cho em, em không dám nữa.- thấy tên đó tha thiết như con nít mấy tên còn lại chỉ biết bụm miệng cười.
_Ngươi cút khỏi nhà này, NHANH- cậu gằn từng chữ, một câu nói lạnh toát khiến tên kia suýt ngất vì sợ bị giết, mừng rỡ hắn vội chạy thật nhanh, chắc chắn chẳng điên mà mò đầu trở lại.
_Còn các người cũng biến đi, liệu hồn đấy.- ánh mắt sắc lẹm lướt qua từng người, mô hôi chúng tuông ra như tắm, tất cả đều biết thân mà chạy hết.
Vừa nhìn thấy Khắc Minh nó đã biết mình sẽ được cứu, lòng nhẹ nhõm hẳn đi, vừa lúc đó nó đã lã người đi vì mệt.
Cậu gỡ dây trói ra, lay lay người nó.
_Nè, cô không sao chứ, chúng có làm gì không?- giọng nói mạnh mẽ quen thuộc, chỉ có điều ánh mắt có phần nhẹ nhàng hơn, mà nó quá mệt để có thể nhận ra điều đó.
_Tôi…không sao.- nó cố gắng cất lời, cơ thể chẳng nghe lời nữa rồi, sau giây phút căng thẳng suy nghĩ đó người nó giờ rã rời.
Cậu bồng nó lên và rời khỏi nhà kho, mắt nó nhắm nghiền lại nghỉ ngơi, để nó dựa đầu vào mình, từng bước chân cậu như vững chắc hơn.
Hạ Băng vừa chạy đến, biết mọi chuyện vỡ lỡ, nhỏ lấp liếm
_Cô ta không sao chứ anh?
_Tránh đường.- cậu nói mà mắt không nhìn nhỏ lấy một giây.
_Anh làm sao vậy chứ?- nhỏ bắt đầu khó chịu- Tên Jay, anh đã đuổi hắn đúng chứ?
_Không được sao?- cậu bực dọc, rồi bồng nó đi thẳng về phòng mình, chẳng buồn trả lời thêm. Hạ Băng đứng nhìn theo, nhỏ vẫn còn ngỡ ngàng vì Khắc Minh đã cứu nó, dường như hai người quen biết nhau, và nhỏ lại nghĩ nó cướp anh của nhỏ bằng cách giả vờ hiền hậu như đã làm với Nguyên Khang, hận thù ngày càng chồng chất.
Khắc Minh cẩn trọng đặt nó xuống giường, kéo chăn lên đắp cho nó nằm nghỉ. Cậu ngồi bệt xuống sàn, nhìn nó hồi lâu với suy nghĩ mông lung nào đó.
Hồi sau, nó giẫy giụa liên tục, mồ hôi đẫm trên trán, gương mặt sợ hãi chạm vào không gian, môi mấp máy.
“Tránh ra, tránh xa tôi ra….”- dư âm về chuyện ban nãy vẫn còn ám ảnh tâm trí nó, trong cơn mê man mà nó vẫn còn sợ hãi.
Cậu chồm lên giường, nắm chặt tay nó, đưa tay vuốt mái tóc ướt trên trán, giọng nói quan tâm cất lên.
_Cô không sao rồi, bình tĩnh lại đi.
Trong cơn mê nó nghe được giọng nói lành lạnh quen thuộc dù rằng nó có phần khác biệt, nó thở chậm hơn, không còn giẫy giụa, bàn tay cậu vẫn đang vuốt mái tóc ướt, lòng chợt vui. Đã lâu rồi từ sau khi mẹ mất tích cậu mới cảm nhận được cảm giác lo lắng cho một người thân thuộc là thế nào.
Lát sau nó tỉnh lại, tâm trạng ổn định hơn rất nhiều, nhìn quanh, một gian phòng toàn màu xám, không giống kiểu cách của những anh chàng hung tàn, lạnh lùng với căn phòng đen, Khắc Minh có sự khác biệt. Nó bước tới bệ cửa sổ màu bạc, đứng cạnh cậu, nhìn theo đôi mắt xa xăm ấy, mở lời, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo hoà vào cơn gió…
_Hạ Băng là em gái anh sao?
_Ừ, cùng cha khác mẹ.- có vẻ cậu không vui khi nhắc đến điều này.
_Vì hai người đó mà giờ mẹ tôi sống chết thế nào tôi cũng không biết…- nói đến đây giọng cậu chợt nghẹn, bàn tay nắm chặt dí sát lên ô cửa kính, một nỗi đau từ lâu hằn sâu trong tim chỉ chờ để gào thét và xé tan mọi thứ…
Cả hai cùng im lặng, Yun biết Khắc Minh cần yên tĩnh nên cũng chẳng nói gì thêm, nó chỉ đứng cạnh cậu, cùng nhìn xuống những hàng cây, giá mà nỗi đau là một tập tin điện tử để ta có thể xoá đi bất cứ lúc nào...
Chap 30
Cậu nhớ năm cậu lên 5, ông Lý Phong dẫn về nhà một người phụ nữ kiêu sa và một bé gái rất tinh ranh.
Mẹ cậu phần vì yêu phần vì sợ ông ta mà im lặng nhịn nhục cho bà ta ở chung nhà, chịu đựng tất cả những lời bịa đặt, phỉ bán của bà ta đối với mình.
Cậu chẳng thể nhớ nổi mẹ cậu đã bị ông ta đánh đập không thương tiếc vì những lời ton hót của người đàn bà kia bao nhiêu lần, cậu cũng cố ngăn cản nhưng vô ích.
Những giọt nước mắt mẹ thấm đẫm vai áo cậu, những vết bầm, những vệt máu hằn lên làn da mịn màng của mẹ, tất cả là nỗi ám ảnh suốt những ngày ấu thơ.
Nhưng lý do mà mẹ cậu bị đánh đập không chỉ vì người đàn bà đó mà còn vì cậu.
Từ nhỏ Khắc Minh đã thể hiện mình là một cậu nhóc thông minh, khả năng xử lý nhạy bén các tình huống, và tài bắn súng điệu nghệ dù chưa qua trường lớp đào tạo.
Vì có lần cậu theo ông đi tập bắn, cậu đã lén ông bắn thử, ba viên đạn thì hai viên trúng ngay hồng tâm , viên thứ ba hơi chếch ra ngoài.
Từ đó ông ta nuôi ý định sẽ đào tạo cậu thành sát thủ, mẹ cậu không đồng ý, hai người cứ gây gổ nhau mãi.
Cho đến ngày cậu ra giao kèo với ông cậu sẽ trở thành sát thủ để đổi lấy sự yên bình cho mẹ. Hai năm sau khi đi tập huấn trở về thì cậu hay tin mẹ mất tích.
Cũng không hẳn là mất tích, vì mẹ cậu đã được ông đưa đến một nơi nào đó, chỉ vì muốn khống chế tư tưởng của cậu ông ta đã cách ly hai người.
Để bà được an toàn cậu đã phải sống như một cỗ máy suốt thời gian qua, giết người không thương tiếc, nếu chẳng may cậu yếu lòng tính mạng bà sẽ gặp nguy hiểm.
Yêu mẹ, cậu đã đánh đổi thứ gọi là con tim, đã gieo rắc đau thương, tang tóc cho rất nhiều người, và nhận lấy một cuộc sống đen tối, cô độc cho chính mình, mà cậu đâu biết rằng hiện giờ mẹ cậu còn chẳng nhận thức được bà là ai….!!!!
Cố thoát khỏi dòng kí ức đau buồn, cậu quay mặt lại dựa vào tấm kính, thở dài.
_Cô không sao rồi chứ- cậu cất lời, vẫn cái giọng lành lạnh quen thuộc.
_Ừ, cảm ơn anh.- môi nó không chuyển động nhưng ánh mắt lại đang cười.
_Ta đi thôi, tôi đưa cô về.- cậu cũng muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, ở đây thật sự rất ngột ngạt.
Rồi hai người rời khỏi đó trên chiếc ô tô của Khắc Minh, chiếc xe lướt đi trên con đường rợp bóng cây.
Cũng gần hai giờ trôi qua mà chưa thấy nó đến, Nguyên Khang sốt ruột cứ đi tới đi lui ngóng ra cửa, cậu đứng lên rồi lại ngồi xuống, gọi nó cũng vài lần mà không bắt máy, cậu vừa định chạy đi tìm nó thì nhận được cuộc gọi.
“Em xin lỗi nhé, em bận chút việc, tí nữa em đến”
“Em cứ làm việc của mình đi, khi nào rãnh hẳn đến”- cậu thở phào vì nó không gặp chuyện gì.
Nó nhờ Khắc Minh đưa về nhà để tắm rửa rồi mới vào viện, cái nhà kho ấy dơ quá, mà cũng chỉ dám kêu cậu dừng ngoài ngõ, nó không muốn một ai biết thêm về thân thế của mình.
May mà chỉ có mấy chị giúp việc chứ không có Ba Lâm ở nhà, không thì nó sẽ bị tra khảo mất thôi. Anh Bảo Kỳ thì đến chi nhánh tập đoàn Shine xử lí công việc thay Nguyên Khang rồi. Nó tranh thủ tắm rồi vào bệnh viện ngay vì sợ Nguyên Khang buồn, trên đường đi không quên mua thức ăn cho cậu.
Hai người nói chuyện vui vẻ, lát sau thì Kỳ Lâm cũng vào đến. Tâm trạng hậm hực.
_Tớ đến sợ quản gia nhà cậu, ông ấy cứ đòi báo cho hai bác biết, may mà tớ có tài ăn nói mới thuyết phục được ông ấy đấy.- cậu kể lể.
_Vì bác ấy lo cho tớ thôi mà, cậu không muốn ba mẹ lôi tớ về Anh thì cứ tiếp tục phát huy tinh thần ha.- Nguyên Khang vỗ vai cậu bạn rồi cả hai cùng cười.
_Cậu đã ăn gì chưa, ông ấy bảo tớ mang cháo cho cậu nè.- vừa nói cậu vừa lấy trong túi ra một hộp cháo và sữa.
_Có cả sữa nữa á!- nó giật mình, buột miệng kêu.
_Người bệnh thì uống sữa tẩm bổ chứ sao?- Kỳ Lâm vặn vẹo ngay, Nguyên Khang thì ngạc nhiên nhìn sang nó.
_Òm!- buông một tiếng cảm thán rồi nó im lặng, nó vốn chẳng mấy khi uống sữa, với cả nó nghĩ con nít mới uống sữa thôi, rồi tự nhiên lại nhớ đến lần nó uống sữa, là khi ngồi cùng với Hoàng Quân.
Không biết giờ anh sống thế nào, nó thì chật vật với cuộc sống mới lắm, giá mà được như ngày xưa, chỉ là con của một gia đình bình thường, có một người luôn ở bên yêu thương chăm sóc…
Nó lắc mạnh đầu xua tan ý nghĩ đó, tất cả cũng qua hết rồi, Hoàng Quân bây giờ không còn là người con trai của nó nữa, thay vào đó là một cô gái khác, và anh vẫn đang sống hạnh phúc.
Tình cảm cho anh còn đó nhưng việc anh phản bội lòng tin của nó là không thể chấp nhận. Bất kì lí do nào cũng được nhưng sao anh lại chọn lí do làm em đau lòng và thất vọng về anh nhất, anh có thể nói dối mà.
“Anh yêu người khác rồi”- câu nói ấy tưởng chừng đập tan mọi thứ, đập tan đi hạnh phúc bấy lâu và cả một niềm tin quá lớn, mọi thứ trong nó đều như sụp đổ.
Nó tiếp nhận mọi thứ như cách mà cuộc sống mang đến, chỉ là phải tự thuyết phục bản thân rất nhiều, anh của hôm nay sẽ không như hôm qua, anh hôm nay không đi cùng nó nữa rồi, đau khổ lắm nhưng làm được gì hơn, đành chấp nhận.
Quay trở lại với câu chuyện, Nguyên Khang ra hiệu cho Kỳ Lâm cất hộp cháo, cậu lấy tay xoa xoa bụng, hơi nhíu mày.
_Vừa nãy Yun có mua cháo cho tớ rồi, no lắm.
_Thế tớ để đây nhá.- Kỳ Lâm tự dưng thấy phấn khích, đó là cháo mua chứ không phải cháo nấu. Rồi cậu chợt cười trong suy nghĩ.
Họ trò chuyện cùng nhau rất vui vẻ, trong khi Bảo Kỳ đang bù đầu với công việc ở công ti nhà Nguyên Khang.
Cậu đành hy sinh, nếu để công việc trì trệ thì ba mẹ Nguyên Khang sẽ phát hiện cậu ấy bị thương mất.
Chap 31
Đêm nay nó ở lại trông Nguyên Khang, cậu ngủ sau khi uống thuốc rồi, đêm nay chắc lại là một đêm không ngủ.
Mưa, tiếng mưa rả rích ngoài kia càng làm nó tỉnh táo hơn, từng bụi mưa tạt vào cửa, chảy những giọt dài trên kính cửa sổ, đẹp tuyệt, nó đưa tay áp lên mặt kính, lành lạnh, cảm giác thật thoải mái.
Nó mở cánh cửa, chống cằm lên bệ cửa hứng những bụi mưa đang phả vào mặt, mát rượi.
Những suy nghĩ cứ nối nhau kéo dài triền miên, từ khi trở về với gia đình không biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Mọi thứ làm nó cảm thấy mệt mỏi quá.
Cuộc sống của những người có tiền của chẳng có gì là thoải mái, dang vọng, tiền tài, thế lực luôn được đặt lên hàng đầu. Sát hại lẫn nhau là những việc quá đỗi bình thường.
Giờ nó có ba mẹ, có anh trai, có những người bạn luôn ở bên nó nhưng ba mẹ cũng bận việc suốt, chẳng mấy khi có thời gian ở nhà, cũng chưa gần gũi với nhau được.
Mọi thứ vẫn chưa trở về vị trí thật sự của mình, không biết khi chính thức trở thành Bảo Ngọc cuộc sống của nó sẽ như thế nào, liệu tâm hồn yếu đuối của nó có đủ sức chống chọi những bão tố của cuộc sống, mưu toan, tham vọng của người đời. Liệu trái tim nhỏ bé có được bình yên…
Đôi mắt to tròn, đen láy đượm buồn hướng về phía xa xăm, đôi bàn tay xinh xắn chìa ra hứng những giọt nước mát.
Nguyên Khang đã thức từ lúc nào, cậu thấy ánh mắt buồn của nó trong lòng cũng thấy không vui, cậu đến bên cạnh nó, đặt tay lên vai nó, giọng nói ấm áp dịu dàng hoà trong tiếng mưa, không gian xung quanh ấm hẳn lên.
_Em đang buồn sao?
Nó quay người lại, môi cong lên nhưng ánh mắt vương buồn lộ rõ, nhìn nó cậu thấy lòng mình tê tái.
_Dạ không, anh không ngủ nữa hả?
_Ừ, mà Yun này, sao em lại thích mưa vậy.- cậu vuốt tóc nó, quệt đi những bụi mưa trong suốt.
Nó khẽ cười, quay ra phía cửa sổ, giọng nói trong trẻo, ngọt ngào như tiếng chuông ngân.
_Vì mưa rất đẹp, từng giọt mưa long lanh như thuỷ tinh, nhưng nó là một chất lỏng, nó không làm ta chảy máu khi chạm vào, em thích điều đó.
_Nhưng người ta buồn khi thấy mưa.- cậu cũng đang hứng bụi mưa giống nó.
_Em lại nghĩ khác, mưa rơi vì nỗi buồn của con người anh ạ. Mọi người vẫn nghĩ mưa là nước mắt của bầu trời, còn em lại thấy mưa cũng có nước mắt, mưa khóc mỗi khi có người buồn, mưa đồng cảm.-nó trả lời đều đều, câu nói cứa đựng nhiều tâm tư.
Nó cầm tay cậu lên, nhỏ nước mưa trong tay nó vừa hứng được vào tay cậu, cười vui. Tâm trạng nó khá hơn khi nãy rất nhiều.
_Anh lại thấy em giống mưa, bên ngoài mạnh mẽ cứng rắn, có chút lạnh lùng nhưng trong lòng lại mềm yếu, mong manh dễ vỡ.- Nguyên Khang nhìn sang nó nói.
_Thật ạ!- nó tròn mắt nhìn cậu.
_Ừ, thật chứ, mà mưa không được khóc hoài đâu nhé, em mà khóc giống mưa anh giận luôn biết không, vì em cười đẹp lắm!
Nó bật cười vì câu nói của cậu, nụ cười toả nắng, ấm áp trong đêm mưa, nụ cười làm tim cậu thổn thức mãi thôi.
Cậu đưa tay hất nước mưa vào nó, nó cũng hất lại, rồi hai người cười vang. Khi ở bên cạnh Nguyên Khang nó thường hay vui vẻ thế này, cậu luôn biết cách khiến người khác thấy thoải mái.
Ngoài kia mưa vẫn rơi, từng cơn gió thổi mạnh hàng cây, ánh đèn đường phả vào mưa lấp lánh, một thứ ánh sáng tuyệt đẹp.
Ánh trăng trên cao như mờ ảo hơn, rọi sáng bóng hình hai người với những nụ cười rạng ngời.
Vài ngày sau
Nguyên Khang đã được xuất viện hôm qua, vết thương của cậu cũng sắp lành nên đang ở nhà tịnh dưỡng.
Hôm nay là chủ nhật, một ngày nắng đẹp, nắng trải dài trên con đường vắng, nắng chạy trên từng tán cây, vờn trên hoa cỏ, nắng hót cùng lũ chim những khúc ca vui, mọi thứ đều lấp lánh dưới ánh nắng dịu nhẹ.
Yun đang trên đường đến nhà Kỳ Lâm, đột nhiên hôm nay cậu gọi điện bảo nó đến nhà, hỏi lí do thì một mực không nói.
Kia rồi, ngôi nhà đã hiện ra trước mắt, cánh cổng vẫn không khoá, chẳng biết vô tình hay cố ý đây. Nó đẩy cổng bước vào, thích thú bước trên lối đi trải sỏi, chiếc váy lụa trắng chiết eo cao bay bay trong gió.
Vào nhà nó đi từ trước ra sau, nên lầu rồi lại xuống, gọi khản cổ cũng không thấy ai, nó lấy điện thoại gọi cho Kỳ Lâm.
_Em đến rồi, anh không ở nhà là sao chứ?- nó hận hực trách móc.
Đầu dây bên kia giọng cậu hơi trùng xuống, khác hẳn kiểu cách tự tin thường ngày.
“ Xin lỗi, em ở nhà chờ anh một chút nhé”- rồi cậu gác máy, nó chẳng nói được thêm câu nào, hôm nay cậu rất lạ, nó đành xem tivi rồi đợi vậy.
Kỳ Lâm đang ở nghĩa trang, cậu đứng cạnh mộ phần của mẹ, hôm nay là ngày giỗ của mẹ, người mà cậu luôn yêu thương và kính trọng.
Ngôi mộ được cẩn đá hoa cương trắng thanh tao, cỏ dại được cắt sạch sẽ, trong di ảnh là một phụ nữ đẹp tầm bốn mươi tuổi, gương mặt phúc hậu, tao nhã, môi nở nụ cười hiền.
Ánh mắt cậu tha thiết nhìn người phụ nữ trong ảnh, nỗi nhớ mong chực trào như vỡ tung khỏi đáy tim, hình ảnh mẹ luôn khiến cậu không khỏi đau lòng khi bắt gặp.
Mất mẹ cậu như mất đi cả một khoảng trời, mọi cảm xúc yêu thương, nỗi hận thù người ba tàn nhẫn ấy có thể dìm chết cậu bất kì lúc nào, vì lẽ đó mà cậu chẳng giữ một bức ảnh nào của mẹ cả.
Cậu đặt bó hồng bạch- loại hoa mẹ thích nhất lên ngôi mộ, ánh mắt hơi trùng xuống, cổ họng nghẹn đắng.
_Mẹ ở thiên đàng vẫn hạnh phúc đúng không mẹ, sao mẹ không ở lại cùng con mà ra đi vậy chứ, con không thể nghe lời mẹ mà tha thứ cho ông ấy được, ông ấy cướp mẹ khỏi con, giờ con nên làm gì với ông ấy hả mẹ…
Cơn gió thổi qua khiến tóc cậu bay lên, mấy sợi tóc loà xoà xuống trán, gương mặt lạnh lùng, đôi chút ngông cuồng ngạo nghễ như đẹp hơn.
Cậu im lặng nghe tim mình khắc khoải, mẹ giờ ở một nơi rất xa, con muốn được nhìn thấy mẹ, con ước lại có một gia đình yên ấm, hạnh phúc như xưa, con nhớ mẹ nhiều lắm mẹ ơi…
Chân cậu như chôn chặt xuống đất, mọi cơ quan đều mất đi sức lực, những tiếng cười, tiếng khóc, tất cả cứ ùa về, hối hả.
Cậu từng có một gia đình rất hạnh phúc, một người cha mẫu mực, một người mẹ hết mực yêu thương chồng con, trong nhà luôn ngập tràn tiếng cười, cho đến một ngày tập đoàn DK trở nên lớn mạnh thì mọi thứ đều thay đổi.
Người ba đáng kính của cậu thường uống rượu tiếp khách đến tối mịt mới về nhà, bên ngoài có bao nhiêu là bồ nhí, về nhà gặp vợ than phiền là đánh đập không thương tiếc, sức mạnh của đồng tiền quả thật đáng sợ, nó khiến trái tim con người chai sạn cảm xúc.
Mẹ cậu càng cố sức khuyên giải ông đến đâu ông càng coi bà rẻ mạt đến đó.
Cậu đã khuyên mẹ rời bỏ ông rất nhiều lần nhưng bà đều từ chối, bà yêu ông rất nhiều, bà muốn làm ông trở lại như xưa, mọi thứ đều vô ích.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitribay.wap.sh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitribay.wap.sh - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
Rồi một hôm ông điên tiết vì mất đi một hợp đồng trị giá hàng triệu đô, về nhà say bí tỉ, bà lại tìm lời lẽ khuyên ngăn, ông nổi đoá lên đuổi bà ra khỏi nhà.
Cậu chẳng thể nào quên được thân ảnh gầy gò của mẹ mắt mũi đầm đìa van lạy ông, bà quỳ xuống ôm chân ông, xin ông bình tâm lại.
_Bà xéo ra khỏi nhà tôi, suốt ngày chỉ biết càu nhàu, chả được tích sự gì.- ông quát lớn, chân giũ tay bà ra, có khi đạp mạnh vào bụng khiến bà đau điếng.
_Xin ông…tôi xin ông…mà…- tiếng van xin thảm thiết nghẹn trong tiếng nấc, nước mắt giàn giụa, bà càng cố bấu víu ông.
_Bà làm gì được cho tôi, hay chỉ biết ăn bám, bà có trẻ trung gì cho cam, bằng không nhan sắc của bà cũng làm tôi có được hợp đồng.- ông nói trong cơn say, nhưng người say luôn nói thật, vậy là với ông bà chỉ đến thế thôi, còn nỗi đau nào hơn.
Lúc đó cậu cũng chỉ mới là thằng nhóc 11 tuổi, không thể làm gì cho mẹ nhưng cậu hiểu nỗi đau mẹ phải chịu đựng, vì bà yêu ông quá nhiều.
Cậu đã chạy ra can ngăn, cậu đỡ mẹ đứng dậy, ông vẫn ra sức đuổi bà đi.
_Bà mà không biến đi thì tôi cho bà không đi được nữa.- giọng nói mặn đắng xát muối vào tim bà.
Dứt lời ông vơ lấy thanh sắt dựng ở góc nhà, đó là một thanh sắt bị đứt mối hàn trong cầu thang, ông dùng thanh sắt ấy đập vào lưng, vào bụng bà, khiến bà đau đớn mà khuỵ xuống, Kỳ Lâm cũng bị dính một gậy ở bả vai khi đỡ cho mẹ.
Vẫn chưa hả, ông lại giơ thanh sắt lên và giáng một cú đau nhói vào đầu bà, máu tuông ra rất nhiều, máu nhuộm đỏ chiếc áo trắng tinh của cậu, nhuộm đỏ một tuổi thơ tràn ngập sắc hồng.
Và người mẹ yêu quí của cậu đã mãi mãi ra đi trong đau đớn, những cú đấm vào bụng làm tổn thương nội tạng, não bộ bà cũng bị chấn thương mạnh , bà chết dưới tay người chồng bà đã một mực chung thuỷ, yêu thương.
Từ đó cậu không ở cùng ông, lúc đầu ở nhà có rất nhiều người giúp việc nhưng khi lớn cậu chỉ sống một mình, lâu lâu chỉ vài người đến dọn dẹp.
Cậu không phủ nhận là mình hận ba, nhưng cậu cũng yêu ông ấy, yêu và hận, cậu đứng giữa hai ranh giới, dằn vặt bản thân để rồi chẳng biết phải làm gì.
Thà rằng đừng cho cậu hạnh phúc còn hơn mang ngọt ngào và đắng cay hoà trộn với nhau, giải pháp tốt nhất là đừng chạm đến cái quá khứ ấy, hãy để cậu là con của mẹ thôi.
Cuộc đời thật trớ trêu, những mảng kí ức đẫm máu và nước mắt ấy cứ rình rập cậu mỗi đêm, chẳng bao giờ cậu quên viễn cảnh ngày hôm đó, đau thương không nguôi ngoai mà nó vẫn chực chờ để bùng cháy, một vết thương hằn sâu chưa bao giờ lành sẹo.
Cậu ngồi xuống bên cạnh mẹ, mỉm cười, trong nụ cười là ngàn vạn nỗi nhớ, cơn đau đè nén, hình như trong di ảnh, đôi mắt mẹ cũng long lanh nước nhìn đứa con yêu.
_Kỳ Lâm, con đến rồi à.- giọng nói trầm ngại ngần vang lên sau lưng cậu, bước chân khẽ khàng sợ sệt.
Sắc mặt tràn đầy nhớ thương của cậu quay ngoắt, lạnh như băng, nhìn người đàn ông trung niên trên tay cầm bó hồng bạch, cậu cất giọng bất cần, giận dữ.
_Ông không có tư cách gọi tên tôi, càng không đủ tư cách đến thăm mẹ tôi, đừng làm phiền bà yên nghỉ.
Tim cậu giờ đây ngổn ngang, mọi thứ xoay vòng rồi tràn vào cùng lúc, yêu, hận, cảm thông, phẫn uất,…mọi thứ luôn đối nghịch nhau, rồi chất chồng lên nhau làm cậu tê tái.
Chap 32
Ông Trịnh hít một hơi thật sâu như lấy thêm dũng khí để đối diện với cậu.
_Ta biết là ta sai, ta có lỗi với bà ấy, có lỗi với con, ta ân hận lắm.
_Giờ ông nói những lời này với tôi thì ích gì, có làm mẹ tôi sống lại không.- cậu gằng mạnh từng chữ, ánh mắt oán hận nhìn ông trừng trừng.
Ông cúi đầu, im lặng.
_Tốt nhất ông hãy đi nhanh khỏi đây trước khi tôi nổi điên, đừng làm phiền mẹ tôi thêm nữa…- giọng nói như dấy lên những nỗi đau khôn nguôi, cậu chẳng thể giữ mình bình tĩnh trước ông được nữa.
Ông tiến đến ngôi mộ, đặt bó hoa lên, rồi cúi mặt quay đi, ông biết mình đúng là không đủ tư cách như cậu nói. Trước khi đi xa, ông khẽ nói “Ta xin lỗi hai mẹ con”.
Cậu đợi bóng ông khuất xa thì quay lại bên mộ mẹ, ngồi phịch xuống, ánh mắt vô hồn cứa vào hư không vỡ nát, giọng nói não nề, mệt nhoài.
_Con xin lỗi mẹ, con không thể đối xử với ông ấy như không có chuyện gì được, đừng buồn con nhé!
Cậu ngồi bên mẹ một lúc lâu thì về nhà, sực nhớ là nó đang đợi, muốn đi nhanh nhưng bước chân cứ nặng nề, chậm chạp.
Nó chống cằm chán chường nhìn cái tivi đang phát một bộ phim cổ trang nào nó, khung giờ này chẳng có những bộ phim thần tượng mà nó cũng như nhiều teen girls mê mẩn, nó và cái tivi nhìn nhau, nhưng chẳng bên nào đoái hoài đến bên còn lại.
Thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, ngóng cậu về, ánh nắng giờ như gắt hơn, điều đó khiến nó chói và nhức mắt kinh khủng nên nó quay vội vào trong, vẫn chưa nhìn thấy là Kỳ Lâm đã về.
Và nó cũng chưa thấy dáng vẻ mệt mỏi, thất thần của cậu ngay từ ngoài cổng, ánh mắt cứ luôn dán chặt vào mặt đất, lững thững bước đi, tựa hồ chỉ cần một cơn gió hơi mạnh cũng đủ sức làm cậu đổ rạp xuống nền.
Nhận ra tiếng bước chân nặng trịch ngày một lớn dần, rồi cái bóng cao lớn của cậu như ngã vào cửa, nó sốt ruột chạy đến, đỡ cậu vào trong.
Nó để cậu dựa vào tường, thân thể cứ nhũn cả ra, nó thấy mồ hôi ứa ra ở trán cậu rất nhiều nên sợ cậu bị cảm nắng, đưa tay chạm vào má cậu để kiểm tra, nhìn thẳng vào mặt cậu lo lắng.
Bất ngờ cậu ôm chầm lấy nó, tìm kiếm một chút hơi ấm cùng cậu san sẻ, nhịp tim mạnh và nhanh của cậu cứ dồn dập, hơi thở ấm nóng phả ra đều đều.
Nó còn chưa kịp nhận định tình hình, cậu thều thào rồi xiết chặt vòng tay hơn.
_Cho anh ôm em, một chút thôi!- tiếng nói hay tiếng lòng, cậu cần một ai đó để nương tựa, hay đúng hơn cậu cần nó, không hiểu sao cậu thấy tin tưởng nó nhiều lắm, một niềm tin là tuyệt đối.
Hôm nay đáng nhẽ cậu muốn rủ nó cùng đến thăm mẹ, giảm bớt căng thẳng chăng, mỗi lần nhìn thấy mẹ là cậu đau đớn khôn cùng.
Nghĩ lại có thể ấu đả với ba mình ở đó nên cậu lại đi một mình, cậu không muốn nó nhìn thấy con người ấy, thế nên phải để nó đợi.
Và thật may có em ở đây với anh lúc này.
Vòng tay cậu siết chặt bờ vai nó, cậu như đang cố giữ lấy thứ gì đó quý giá lắm sắp tuột khỏi tầm tay, chỉ cần không giữ chặt là sẽ mất đi mãi mãi.
Cậu nhắm mắt lại, áp mặt vào mái tóc mượt của nó, đôi tay giữ khư khư lấy nó, nó cảm thấy từng nhịp thở của cậu đều khác thường, dường như trong cậu có một tảng đá lớn đang đè nặng, muốn thoát ra nhưng bế tắc.
Nó cũng đưa tay ôm lấy cậu, truyền hơi ấm từ trái tim đến trái tim.
Mọi vật thể xung quanh đều im lặng, vọng lên đâu đó là nghẹn ngào con tim, là tiếng thời gian tích tắc từ chiếc đồng hồ quả lắc, là nỗi cay đắng được ban phát mà theo lẽ con người là bất công…
Có phải trên thế giới này hầu hết và theo một luân lí nào đó, con trai thường yêu thương và kính trọng mẹ hơn ba không?
Nhất là những người đàn ông bạt bẽo như Lý Phong và ông Trịnh.
Rêu phong thời gian không thể xoá nhoà đau đớn như người ta vẫn tự an ủi nhau rằng “Thời gian là liều thuốc tốt nhất đễ chữa lành những vết thương trong tâm hồn”
Thời gian chẳng nhiệm màu như thế, đúng là vết thương có thể lành nhưng bảo đảm nó sẽ để lại sẹo, chính cái sẹo đó giết chết con người ta dần mòn.
Đáng buồn thay, nó, Kỳ Lâm, Khắc Minh hay bất kì một ai đều có cho mình những vết sẹo, chỉ là nhiều hay ít thôi.
Sau cái ôm lâu thật lâu cậu mới buông nó ra, cảm giác nhẹ nhõm phần nào.
Không hiểu sao nó muốn đưa cậu đến cánh đồng cỏ lau mà nó yêu thích, cũng mong cải thiện chút tâm tư của cậu.
_Này, đi cùng em đến chỗ này nhé, đẹp lắm.- nghĩ là làm, nó nói rồi kéo tuột cậu đi luôn.
Mở ra trước mắt cậu giờ đây là một cánh đồng cỏ lau bạt ngàn, từng bông lau ngả mình theo hướng gió, đu đưa, một khoảng thiên nhiên dịu mát giữa chốn đô thị phồn hoa lúc nào cũng khói bụi mịt mù.
Không thể tưởng tượng là sau khi len lỏi qua biết bao ngõ ngách của khu dân cư cậu đã đặt chân đến một nơi tuyệt vời như thế này.
Đất trời được dịp quyện vào làm một, gió thi thoảng cứ đu đưa ngọn lau, tiếng nước sông đánh dạt vào bờ khi có tàu thuyền rẽ sóng đi qua càng làm cảnh vật thêm sinh động.
Nó khẽ cười nhìn cậu ngơ ngác ngắm nhìn, có lẽ cậu cũng cảm nhận được nét đẹp của nơi đây như nó lần đầu tiên.
_Anh thấy thoải mái hơn chút nào không?
Nó đứng lại gần cậu hơn, nắm lấy bờ vai rộng lớn xoa dịu.
_Cảm ơn em, haizz, hôm nay lại để em thấy một Kỳ Lâm thế này, hơi mất mặt đây.- cậu cười, nhẹ tênh, phong thái đĩnh đạc, ngạo mạng trở về.
Cậu và nó cùng ngồi xuống một bụi cỏ, hàng lau miệt mài đu theo gió bao quanh, khung cảnh nên thơ và dễ chịu.
_Anh kể em nghe sẽ nhẹ lòng hơn đấy.- vẫn là nó biết san sẻ nhất.
Cậu nhìn vô định rồi chạm vào cơn đau một lần nữa, chỉ mong sẽ vơi đi phần nào.
_Có thể giờ đây ông ấy cũng thật sự biết lỗi.- nó quay sang nhìn cậu, khích lệ một niềm tin.
_Nhưng muộn rồi, mọi thứ bây giờ là thừa thải.- cậu bật cười trước trò trêu đùa của tạo hoá. Mẹ cậu đã không tiếc lời năn nỉ ỉ ôi để rồi ông đưa bà gặp tử thần, giờ thì ân hận sao, buồn cười.
_Ông dù sao cũng là người thân của anh, tình thân vẫn đáng giá nhất, cuối cùng đến một ngày nào đó anh và ông cũng sẽ hoà hợp, chỉ là hãy nghĩ thoáng hơn một chút.- giọng nói trong trẻo, ngọt ngào, anh tiếp thu tường minh từng từ một.
Nghĩ thoáng hơn ư, ừ, sẽ nghĩ thoáng hơn, có lẽ khó khăn đây, khái niệm gia đình từ lâu không còn tồn tại trong tâm trí anh nữa rồi.
Bản giao hưởng của lũ chim về tổ và những con côn trùng nhỏ bé cứ được dịp ngân nga, hoà vang điệu nhạc của thiên nhiên trong hiện thực.
Thứ âm thanh tự nhiên cứ gần rồi lại xa, mang lại trong cậu một cảm giác thú vị, mới mẻ.
Dường như khi ở cạnh em mọi thứ anh cảm nhận được đều mới mẽ và đẹp đẽ lạ thường em nhỉ?
Cảm ơn em!
Đột nhiên không khí yên tĩnh bị dập tắt bởi lũ nhóc trong xóm, chúng đuổi nhau chạy khắp nơi, tiếng cười rền vang, giòn tan như chiếc lá khô rộp dưới nắng.
_Chị ơi, chị ơi! – như đang chơi vơi giữa biển được trời ban phao cứu sinh, bọn nhóc đổ nhau chạy sấn sổ lại chỗ nó và Kỳ Lâm, vừa chạy vừa reo vang.
Kỳ Lâm được dịp mắt tròn mắt dẹt nhìn nó, khó có thể tin nó quen biết với tụi nhóc này, chúng lanh lợi và rành rõi ra vẻ sành đời lắm.
_Mấy đứa quen chị này à!- Kỳ Lâm nhìn lũ nhóc mà không nén nổi tò mò.
Một cậu nhóc làn da rám nắng, mặt mũi lém lĩnh thông minh đứng khoanh tay nhìn cậu, trả lời.
_Thế anh nghĩ tụi này thấy sang bắt quàng làm họ à.- cậu nhóc tia cậu từ trên xuống dưới rồi quay sang nó nói- Chị à, anh này không đủ tiêu chuẩn đâu!
_Tiêu chuẩn gì hả Huy?- nó cười cười hiểu ý cậu nhóc nhưng vẫn cố tình hỏi.
_Tiêu chuẩn làm bạn trai chị chứ gì, để xem, cũng đẹp mã, nhưng đầu óc với kiểu ăn nói này thì…chậc.- rồi cậu nhóc lắc đầu ngán ngẩm, điệu bộ trầm tư.
Nó nhìn xem phản ứng Kỳ Lâm thế nào, miệng vẫn tủm tỉm cười.
Cậu chớp mắt, nhìn một lượt lại nhóc Huy, cái gì chứ, dám bảo cậu không có đầu óc và không biết ăn nói à, xin lỗi nhóc, anh đây chỉ cần nói vài câu thì gái đổ rầm rầm.
Kỳ Lâm suy nghĩ rồi tự nhiên thấy người nóng ran, nhóc này nói chuyện cay thật, nhưng cãi lại hoá ra mình giống như lời nhóc nói, không được.
Sau màn đấu tranh nội tâm, cậu cố kiềm chế và nói một cách hiền hoà.
_Anh lớn không chấp con nít.
_Ai con nít ở đây?- cậu nhóc vẫn gân cổ nhây đến cùng, Huy tỏ vẻ không ưa gì Kỳ Lâm.
_Anh Huy kì quá đi, Bu thấy anh này dễ thương mà!- một bé gái mặt lem luốc, mái tóc cháy nắng mỉm cười.
“Đấy, thấy chưa, nhóc chỉ giỏi ganh tị với anh”- Kỳ Lâm nghĩ rồi mỉm cười đắc chí.
_Ai mướn mày thế Bu.- nói xong cậu nhóc ngồi xuống cạnh nó, hỏi han- Dạo này chị hay buồn nên không đến đây đúng không?
_Tụi em muốn chị vui hoài để đến đây chơi với tụi em à.- nghe “đại ca” nói có lí, ba bốn đứa còn lại tháo nhau.
_Dạo này mấy đứa làm việc sao rồi? Khá không?- nó vuốt tóc tụi nhóc, hỏi thăm tận tình.
_Em bán vé số còn đủ sống, chứ tụi con Bu đi lượm ve chai chả được bao nhiêu hết chị, dạo này khó kiếm tiền quá.- giọng nhóc Huy có phần trầm tư, đưa tay bứt vài cọng cỏ khi nói.
Kỳ Lâm ngồi yên nghe ngóng cũng hiểu ra mọi chuyện. Tụi nhóc này ra đời làm ăn từ sớm, phải làm nuôi thân và phụ việc ba mẹ, cái vẻ sành sỏi, bụi đời ấy cũng do lam lũ quá mà ra.
Bọn nhóc làm quần quật suốt ngày, nên cũng cần có một nhóm mà bảo ban nhau, “Đại ca” Huy do lớn nhất, cũng ranh mãnh nhất nên cầm đầu. Tụi nhỏ còn thương nhau hơn anh em trong nhà.
Hồi trước nó quen tụi nhóc cũng vì lang thang đi chơi ở đây, mỗi lần tâm trạng thoải mái nó sẽ ra đây nghe tụi nhóc kể chuyện gian nan kiếm sống, thường hay mang tới cho tụi nhỏ ít quà, cũng thân thiết với nhau.
Đặc biệt nhóc Huy rất thương nó nên gặp phải Kỳ Lâm cậu nhóc đã chẳng ưa gì, nhóc nghĩ chị Linh tuyệt vời của nó phải có được bạch mã hoàng tử đẹp không tì vết kia.
Nghĩ ngợi một hồi, Kỳ Lâm lên tiếng.
_Mấy đứa ăn kem không! Anh mua cho nhé!- kèm theo một nụ cười chân thành, nghe tụi nhóc kể chuyện lăn lộn kiếm miếng ăn cậu thấy mình còn hạnh phúc biết bao.
_Thật hả anh? Yeahhhhhh!!!!!!- tụi nhóc hò reo, mừng rơn, mặt mày đứa nào cũng rạng rỡ hẳn lên.
Nó cũng cảm thấy vui, xem tụi nhóc khoái chưa kìa, cả anh nữa, vậy là đưa anh đến đây không phải một lựa chọn tồi.
_Anh gì ơi, đừng nghĩ mua kem tụi này ăn thì Huy này thay đổi suy nghĩ về anh đâu nhé!- trong câu nói của Huy, ta thấy được có chút xao động.
Cậu đi rồi sau đó trở về với một túi kem to và vài món đồ chơi, chia đều cho từng đứa. Trong từng nét mặt là hạnh phúc trẻ thơ, hiền hoà, ấm áp, ngây ngô đáng yêu.
Nhóc Huy nhận lấy phần của mình, vui lắm nhưng cố không thể hiện ra. Ai nấy chậm rãi nhâm nhi phần kem sợ hết đi đến tội nghiệp, mặc dù biết phần đứa nào cậu cũng đã mua ba que.
Bầu trời về chiều đo đỏ, hắt xuống bãi lau, nơi một con người tìm về với bình yên, nơi một lũ nhóc hạnh phúc với phần kem đầu tiên của mình.
Gió thổi làm bay vài bông lau, dập dìu, như tuyết, nhưng tuyết làm ấm lòng mọi người.
Hạnh phúc vẫn là những điều rất nhỏ, rất nhỏ thôi.
Chap 33
Hôm nay quả thật là một ngày rất đặc biệt, nó đã nhìn thấy một Kỳ Lâm hoàn toàn khác.
Kỳ Lâm khắc khoải, trầm tư vì vết rạn của quá khứ, Kỳ Lâm hoàn toàn đối lập với một cậu thanh niên 18 đẹp trai, đôi chút lạnh lùng, cao ngạo, trẻ con thường ngày.
Nói sao nhỉ, hôm nay là lần đầu tiên nó nhìn kĩ Kỳ Lâm đến vậy, đôi mắt màu nâu đỏ của cậu thật đẹp, nó thể hiện trung thực xúc cảm của chủ nhân.
Đôi mắt cứ hút người khác vào một không gian vô tư khi cười, thêm một điểm tuyệt vời cho khuôn mặt đã đẹp như tranh vẽ.
Rời khỏi ban công, nó trèo lên giường, ngả lưng và thoải mái tận hưởng một giấc ngủ ngon, hôm nay cũng mệt rồi.
____Biệt thự nhà họ Lý____
Khắc Minh vẫn chưa ngủ được, cậu xuống nhà lấy ít nước thì gặp Hạ Băng, người cậu không muốn tiếp xúc thì lúc nào cũng lảng vảng xung quanh.
Vẫn như bao năm qua, trong mắt Khắc Minh Hạ Băng và nhị phu nhân nhà họ Lý chỉ là người lạ, cùng thở chung bầu không khí ngột ngạt với cậu.
Hạ Băng thì luôn thích nũng nịu anh trai, nhỏ không quan tâm việc hai người không cùng mẹ sinh ra, nhỏ không hẳn đã yêu thương cậu, chỉ vì muốn có một người anh để nhõng nhẻo và đòi hỏi này nọ.
_Anh à, nói chuyện với em chút được chứ? - Nhỏ nhìn Khắc Minh dọ ý.
Lạnh lùng băng giá dường như là bản tính trời sinh của cậu rồi, xem như không nghe thấy gì, cậu lướt qua nhỏ với gương mặt lạnh hơn cả tiền, nơi đây duy chỉ có mình cậu thôi.
_Anh, em đang nói chuyện với anh mà.- nhỏ chau mày, quay lại nìn Khắc Minh với giọng bực dọc, anh lúc nào cũng vậy.
_Tại sao hôm nọ anh lại cứu con nhỏ đó, anh cản trở việc làm của em đấy.- nhỏ đứng khoanh tay, câu nói phảng phất chút sự răn đe.
Khắc Minh đang rót nước thì ngưng tay, lại còn hỏi chuyện này, cô ấy mà có làm sao thì giờ Hạ Băng còn chảnh chẹ đứng đây được, sẽ không ai được yên nếu làm tổn thương người bạn của anh.
_Đó là việc của tôi, đừng quan tâm tới.- cậu nói lững thững, không tỏ bất kì thái độ nào, tiếp tục hành động của mình.
_Mong anh và con đó không có chuyện gì, không thì nó còn khổ dài dài.- nhỏ quay ngoắt đi về phòng mình, câu nói được xem là lời cảnh cáo.
Chuyện gì là chuyện gì? Cậu hiểu nhưng cứ như không hiểu, tự nghi vấn trong suy nghĩ, có thể là chuyện gì được.
Về phòng cậu cũng chưa tài nào chợp mắt, trằn trọc loay hoay trên giường cậu lại nghĩ về nó, sao cô ấy lại hiểu mình thế nhỉ, trước giờ đã ai như vậy đâu.
Bảo Ngọc mà cậu biết là một người khá bí ẩn, xinh đẹp, mạnh mẽ mà cũng yếu đuối. Ở bên nó cậu nhìn nhận tổn thương dễ dàng, cuộc sống vì đó mà trở nên dễ thở hơn.
7h sáng
Nó vẫn đang dùi mình trong chăn thì nhận được một cuộc gọi, với tay lấy cái điện thoại trong tình trạng ngái ngủ, nó không alo mà để người kia nói trước.
_Ra ngoài…với tôi đi.- chất giọng lành lạnh quen thuộc chập chờn trong tai.
Nó dụi mắt, nhổm người dậy, nhìn lại trong màn hình thì đó là số lạ, mà giọng nói này thì không lẫn đi đâu được.
_Khắc Minh à, anh có chuyện gì sao?- nó nghĩ chỉ có thể là cậu thôi, mà sao cậu biết số nó nhỉ.
_Không, muốn ra ngoài thôi.- kiểu nói chuyện của cậu là duy nhất, chưa thấy ai “đụng hàng”, cộc lốc và thường chẳng nói rõ đầu đuôi.
_Cũng được, chờ tôi một tí.- nó gác máy rồi chuẩn bị đi, ở cậu có điều gì đó luôn làm nó thấy thú vị, hay vì vô hình chung hai người đã là bạn của nhau rồi.
Nó đến chỗ Khắc Minh đỗ xe đứng đợi, cậu vẫn đang mãi ngắm mây trời mà chưa hay biết sự xuất hiện của nó, cũng có thể vì hôm nay nó ăn mặc khác thường ngày.
Nó mặc quần short đen, bên trong là một chiếc áo ba lỗ trắng, khoác thêm chiếc áo khoác thun mỏng form dài màu đen.
Mái tóc mượt mà không xoã dài như thường lệ mà đánh rối búi cao, trông có vẻ “giang hồ” hơn so với đứa con gái luôn mặc váy đầm dịu dàng như nó.
Nó vỗ vai Khắc Minh một cái đánh “bốp”, cậu giật mình quay sang.
_Mơ màng gì vậy.
Cậu trở về ngay trạng thái bình thường.
_Có gì đâu.- người gì mà kiệm lời kinh khủng.
_Mà anh muốn đi đâu?- nó hỏi khi hai người cùng vào xe.
Không nhận được tín hiệu trả lời, vì bản thân cậu cũng đâu biết mình muốn đi đâu thì sao mà nói được.
_Ừm, thôi đi ăn bánh kem đi, tự dưng tôi muốn ăn.- nó suy nghĩ một hồi rồi nêu ý kiến, con xe lăn bánh tiến ra trung tâm thành phố.
Chiếc xe dừng lại ở một cửa hàng bánh mới mở, trông cũng khá khang trang và đẹp mắt. Hai người cứ vô tư tiến vào mà đâu hay có điều thú vị chờ họ bên trong…
Vừa bước đến cửa hai người đã nghe thấy tiếng vọng mừng rỡ từ bên trong.
_Cặp đôi cuối cùng đã có rồi!!!- một anh thanh niên đeo tạp dề vui vẻ nhìn ra cửa.
Mọi người trong cửa hàng đổ dồn ánh nhìn về nó và cậu, những đôi mắt to tròn ngạc nhiên và thán phục, một cặp đẹp đôi, trai xinh, gái cũng xinh, cũng không thể thiếu sự ghen tị trong ánh mắt mỗi người.
Hai nhân vật chính của bối cảnh vẫn đơ người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh thanh niên đó đã tiến đến.
_Mời đôi tình nhân vào tham gia cuộc thi với chúng tôi, nãy giờ mọi người đang đợi cặp cuối cùng đấy ạ!
Anh ta nói cái gì vậy chứ, cặp tình nhân sao? Anh ta nghĩ gì mà lại nói thế không biết, đã vậy còn cuộc thi gì ở đây nữa.
Khắc Minh nắm lấy tay nó kéo quay ra, anh thanh niên đã kịp ngăn cản, anh ta chờ mãi mới được 1 đôi thì sao dễ buông tha được.
_Hai người đừng nói là không phải tình nhân nhé, còn mặc cùng tông thế kia, đồ đôi à!- anh chàng cứ bới móc tìm lí do để hai người ở lại tham gia thi.
Các cặp đôi còn lại cũng bàn tán về điều anh ta vừa nói, thầm chỉ trích đôi này nhát quá, đã vào mà còn định đi ra.
Nó và cậu cùng nhìn lại trang phục của mình và ngươi kia. Trời ạ! Cậu cũng mặc quần đen, bên trong chiếc áo thun đen khoét cổ sâu là một chiếc áo trắng, đúng là cùng tông thật mà.
Tình hình là đây là một cửa hàng bánh kem mới mở, nhân ngày cuối tuần họ tổ chức một cuộc thi làm bánh cho các cặp tình nhân, giải thưởng sẽ là hai chiếc bánh kem loại nhất.
Cuộc thi cũng chỉ là một hình thức PR cửa hàng, họ đang chờ đợi cặp đôi vào vị trí thứ 10 cho thập toàn thập mĩ mới bắt đầu cuộc chơi. Vô tình và bất đắc dĩ Yun và Khắc Minh trở thành đôi tình nhân cuối cùng.
Lên Đầu Trang